Diệp Huyền Tân đẩy Từ Nam Huyên và Nhã Mẫn vào trong xe: “Ở yên trong xe, đừng ra ngoài!”
Anh quay người đi, xông thẳng về phía đám người.
Chỉ một thoáng, Diệp Huyền Tần đã bị đám người bao vây vòng trong vòng ngoài.
Giống như hòn đá chìm xuống biển sâu, phút chốc đã không còn thấy tung tích.
Từ Nam Huyên sốt ruột muốn chết: “Cái tên ăn bám đó, bản thân mình bản lĩnh đến đâu còn không tự biết trong lòng sao? Lúc này rồi còn cậy mạnh cái gì chứ?” Nhã Mẫn cuống đến phát khóc: “Từ Nam Huyên, mau nghĩ cách giúp Tam Tân đi. Tam Tần gầy như thế, sẽ bị đánh chết luôn đấy.”
Từ Nam Huyên vội vã khởi động xe: “Bà đây đâm chết chúng mày.”
Có điều, cô nhìn cần gạt số thì lại gặp khó khăn.
Cô chỉ biết lái xe tự động thôi, căn bản chẳng biết gì về cần gạt số bằng tay.
Cô thấp thỏm không yên, hỏi: “Chị Nhã Mẫn, chị biết lái xe gạt số bằng tay không?”
Nhã Mẫn: “Gạt số bang tay là cái gì?”
Từ Nam Huyên đầy vẻ tuyệt vọng, xem ra Nhã Mẫn căn bản không biết lái xe.
Mắt thấy hiện trường càng lúc càng loạn, Từ Nam Huyên cắn răng: “Mẹ kiếp, chết thì chết vậy.”
Cô tùy tiện kéo cần gạt một cái, chuẩn bị xông lên.
Đáng tiếc số cô gạt là số năm, xe vừa khởi động đã tắt máy. “Mẹ kiếp!” Từ Nam Huyên thở hổn hển mắng một câu: “Bà đây đã kêu anh đổi xe mới đổi xe mới từ lâu rồi mà, mẹ nó anh cử không nghe cơ. Giờ thì hay rồi, tự mình hại chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088459/chuong-660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.