Diệp Huyền Tần thở dài: “Đúng là ngu dốt khó trị, ôi, tôi đã nói rồi, thù lao về phương diện vật chất thì các người không trả nổi đâu, cho dù là ba nghìn năm trăm tỷ cũng vô dụng. Chủ tịch Hàn, chúng ta đi thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta phải quỳ xuống xin lỗi tôi!
“Đợi chút đã” Hàn Thúy Lan lập tức ngăn anh lại: “Sao bố tôi vẫn chưa tỉnh lại?!
Diệp Huyền Tần: “Ông ta đã hôn mê mấy chục năm nay, làm sao có thể tỉnh lại ngay được? Tôi còn phải châm cứu cho ông ta ít nhất mấy chục lần nữa, tầm một tháng mới có thể tỉnh lại. Cơ mà, nếu những người này không quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi sẽ không ra tay thêm nữa đâu!
Diệp Huyền Tân cười và rời đi Mà sắc mặt của Hàn Thúy Lan thì lại xanh đỏ đen trắng luân phiên.
Xong rồi, xem ra mình không quỳ xuống xin lỗi thì không được rồi. Nhưng thân phận của mình vô cùng cao quý, là đại diện cho bộ mặt của quân đội, nếu quỳ xuống trước một tên bám váy đàn bà, vậy mặt mũi còn để đâu được nữa. Đây chính là sự sỉ nhục đối với quân đội! Mình nên đi đâu đây.
Lý Thánh Thủ cũng rời đi ngay sau đó.
Sau khi bước ra khỏi nhà họ Hàn, Lý Thánh Thủ lập tức đuối theo đến bên cạnh Diệp Huyền Tân, rồi khom người cúi chào thật sâu.
“Cảnh giới và y thuật của cậu cao hơn tôi mấy cấp bậc, tôi đây tâm phục khẩu phục. Lúc trước đã xúc phạm nhiều, tôi thực sự áy náy vô cùng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088436/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.