Từ Lam Khiết nghe xong, sắc mặt lại thay đổi. Cuối cùng, lòng cô tràn đầy vô vàn cảm xúc: “Ôi, biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà. Thật không ngờ, bề ngoài của họ Mã kia lịch sự, nhưng trong lòng lại là một tên ác ma. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa. Huyền Tần, vẫn là anh có đôi mắt tinh tường, nhìn thấu mọi việc.
Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Nếu ánh mắt của anh không tốt, thì làm sao có thể tìm được một cô vợ xinh đẹp như em được chứ”
“Ghét ghê.” Từ Lam Khiết đỏ bừng mặt: “Đi, đi tìm Từ Nam Huyên trước nào”
Diệp Huyền Tân lái xe, hai người nhanh chóng đến địa điểm.
Ở cửa của quân khu tỉnh, Từ Nam Huyên đang ngồi một mình lẻ loi hiu quạnh. Đôi mắt của cô sưng đỏ, rõ ràng đã khóc, cứ nhìn chằm chằm vào cửa quân khu, thậm chí còn không chớp mắt lấy một lần. Quần áo của cô đã sớm bị nước sương làm ướt nhẹp, thật đáng thương.
Từ Lam Khiết nhìn mà đau lòng, vội vàng đi lên, ôm đầu của Từ Nam Huyên vỗ về: “Nam Huyên, chị đã chịu khổ rồi.” Oa!
Nhìn thấy cô, Từ Nam Huyên lập tức không nhịn được mà khóc rống lên.
Từ Lam Khiết lại càng đau lòng hơn, tự trách nói: “Ôi, anh hùng cái thế đó của chị cũng thật không đáng tin gì cả. Thấy chị khổ sở canh chừng cả một đêm, vậy mà lại không chịu gặp chị, thật đúng là ý chí sắt đá.”
Diệp Huyền Tần: “.”
Mình xem như nằm không cũng trúng đạn rồi.
Từ Nam Huyên lập tức bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088429/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.