Diệp Huyền Tân tặc lưỡi, anh thật sự chẳng coi đám người này ra gì. Đừng nói là mình, mà cho dù là thuộc hạ Độc Lang của mình, chỉ cần tùy tiện búng một ngón tay thì đám người này cũng đã hồn phi phách tán rồi.
Thiếu Mã Gia nhìn thấy Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết, lập tức vui mừng ra mặt. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Huyền Tần cũng đến thì biếu cảm lại u ám đi vài phần Anh ta đi lên, mỉm cười và chào hỏi hai cô gái: “Nam Huyên, cô Từ, dáng vẻ mặc sườn sám của hai người khiến tôi nghĩ đến một câu thành ngữ”
Anh ta chỉ chào hỏi hai cô gái, còn về phần Diệp Huyền Tân thì anh ta lại trực tiếp bỏ qua.
Từ Nam Huyên hỏi: “Anh Mã, thành ngữ nào cơ?”
Thiếu Mã Gia đáp: “Tiên nữ hạ phàm…không, anh cảm thấy tiên nữ không thể nào so được với hai người. Thực ra ở nơi này của chúng ta cũng có không ít người đẹp và mỹ nữ, nhưng vẫn sẽ rơi vào kiếp làm nền trước mặt hai vị đây.”
Từ Nam Huyên bật cười “ha ha ha”: “Anh Mã, anh thật biết khen người ta”
Thiếu Mã Gia nói như vậy, cũng không phải là nói lời trái lương tâm để nịnh nọt hai cô gái. Anh ta đang nói sự thật.
Hai cô gái vốn trời sinh đoan trang, dưới sự hỗ trợ của lễ phục, lại càng lộ rõ vẻ đoan trang, thanh lịch, đẹp không sao tả xiết. Các cô vừa đến đây, đã lập tức thu hút ánh mắt của vô số “người thành đạt”.
Mọi người đều tiến đến gần bắt chuyện.
“Thiếu Mã Gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088414/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.