Hoàng Chính chửi bới: “Mẹ nó, muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tôi còn chưa đồng ý đó. Nhanh chạy đi, nếu không tôi anh thành phế vật.”
Diệp Huyền Tần trực tiếp bỏ qua lời của Hoàng Chính, chỉ nhìn Nhầm Tiền nói: “Xin lỗi, là tôi đến muộn. Cô không sao chứ?”
Nhậm Tiền vội vàng lắc đầu: “Anh Tần, tôi không sao.”
Diệp Huyền Tần thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Chính: “Anh dám đánh người của tôi thật sự là ăn tim hùm mật gấu rồi.”
Trái tim Nhậm Tiền vô cùng ấm áp. Anh Tần nói ra ba chữ ‘người của tôi’, khiến cô miên man mơ tưởng.
“Haha, đánh người của anh thì làm sao? Hôm nay tôi không chỉ đánh người của anh còn đánh luôn anh. Các anh em, đánh cho tôi!”
Tám người lập tức vây quanh Diệp Huyền Tần, nhanh chóng thu hẹp vòng vây dồn ép anh vào giữa.
Hoàng Chính giơ ống thép lên và giáng xuống Diệp Huyền Tần một lần nữa.
Nhậm Tiền hoảng sợ: “Anh Diệp, anh chạy nhanh ra ngoài đi mặc kệ tôi…”
Diệp Huyền Tần đem Nhầm Tiền bảo vệ sau lưng: “Trốn phía sau tôi đừng nhúc nhích.”
Nhìn bóng lưng oai phong lẫm liệt của Diệp Huyền Tần, Nhậm Tiền vừa bối rối vừa mê đắm.
Cảm giác an toàn chưa từng có ập đến khiến cô say mê không muốn thoát ra.
Đối mặt với sự bao vây của đám người này, Diệp Huyền Tần cũng không gấp gáp, tùy ý vươn tay ra, dễ dàng chộp lấy ống thép mà Hoàng Chính đánh rơi.
Sau đó, anh dễ dàng tóm lấy ống thép. Lúc này, đối phương đã xông tới trước mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088354/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.