Thấy Diệp Huyền Tần không thể nào rời đi, quần chúng vây xem liền nhao nhao nghĩ cách cho anh.
“Cậu thanh niên, chờ lúc nữa cậu nhất định phải nhìn đúng vị trí của mình, thái độ thành khẩn một chút.”
“Đúng, đúng, cậu coi như là dân thường, đề xuất ý kiến nhỏ với chủ tịch thành phố, tốt nhất là nên uyển chuyển một chút.”
“Cậu khen chủ tịch thành phố một câu, sau đó lại nói mấy lời hoa mỹ, tin rằng chủ tịch sẽ không trách cậu.”
Diệp Huyền Tần không nói lời nào, chỉ ngồi bên cạnh bà cụ.
Không bảo lâu, chủ tịch thành phố liền xuống tới.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, tuy nói là trung niên, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bươn trải không hợp với tuổi tác.
Có điều, khí chất của ông ta vô cùng lớn, trực tiếp tạo áp lực khiến cho mọi người ở đây không ai dám thở mạnh.
Bà cụ bị dọa đến cả người run rẩy.
Chỉ có Diệp Huyền Tần không rung động chút nào, vô cùng bình thản.
Viện trưởng vội vàng nghênh đón, cung kính nói: “Chủ tịch Hàn, thật xin lỗi, phải phiền ông xuống đây một chuyến…”
Chủ tịch Hàn khoát tay: “Không sao.”
Ánh mắt của ông ta đảo quanh đám người, nói: “Là vị nào muốn gặp tôi?”
“Thành phố Lâm Hải này là của tất cả mọi người, chỉ dựa vào năng lực của một người trị không được tốt, cần mọi người hợp mưu hợp sức.”
“Nhiệt liệt hoan nghênh mọi người cho tôi ý kiến. Nếu như phù hợp, được tôi tiếp nhận, tôi sẽ có thưởng riêng.”
Đương nhiên, quần chúng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088344/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.