Bảo vệ gác cổng không vui, cầm côn phòng ngừa bạo lực đi tới: “Tất cả im miệng cho tôi.”
“Muốn khám bệnh thì ngoan ngoãn xếp hàng, ai còn dám nói nhiều một câu thì cút ra ngoài cho tôi, đừng khám nữa.”
Bị dáng vẻ hùng hổ của bảo vệ làm cho khiếp sợ, quần chúng vây xem chỉ đành nhịn cơn tức lại.
Bảo vệ một cước đá hành lý của bà cụ ra ngoài.
Bà cụ hoảng hốt, vội vàng thu dọn hành lý.
Nhưng cho dù vậy, y tá cũng chê bà chậm chạp, đá một cái vào mông bà.
Bà cụ lảo đảo đi về phía trước.
Mắt thấy sắp té ngã, Diệp Huyền Tần vội vàng chạy tới, đỡ bà cụ.
Bà cụ nở nụ cười chua chát nhìn Diệp Huyền Tần: “Cảm ơn cậu.”
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi, cố nén giận dữ nói: “Không sao ạ.”
Lúc này, anh lên cơn giận dữ nên tạm thời quên đi việc về Ngưu Ái Hoa.
Anh nhìn về phía cô y tá, lạnh lùng nói: “Có câu, lương y như từ mẫu.”
“Nhưng các người chẳng có một chút tấm lòng của từ mẫu gì cả, thậm chí còn đối xử với bệnh nhân như kẻ thù.”
“Các người vốn không xứng với hai chữ bác sĩ.”
Bảo vệ không nhịn được cười phá lên: “Mẹ nó, lại chạy tới một thằng đứng đây ra vẻ.”
“Ông đây vẫn nói câu đó, muốn khám bệnh thì xếp hàng, không thì cút, nếu không ông đây sẽ đánh cho mày què giò.”
Cô ý tá cười giễu cợt: “Hừ, loại người giả nhân giả nghĩa như anh tôi thấy nhiều rồi, nếu muốn giúp bà ta thì đóng tiền chữa bệnh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088341/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.