Phạm Thúy Lan nhìn Diệp Huyền Tần, buồn không thèm nói nữa.
Ông trời ơi, ông đừng đùa con như vậy được hay không, vì sao sắp xếp đối thủ một mất một còn của con là sư tổ của con vậy.
Anh ta chính là tra nam thích ăn bám đó còn là một thằng ăn bám phế vật nữa chứ!
Không bằng tôi đập đầu chết ngay tại chỗ còn hơn.
Độc Lang và Sói Hoang xì xào bàn tán.
“Thạch Chuỳ, quả nhiên đại ca của chúng ta có quan hệ mập mờ với thủ lĩnh người ta nha.”
“Đại ca của chúng ta được à nha, nhìn trong chén ăn trong nồi đứng núi này trông núi nọ, là gương của chúng ta đấy, cố mà học hỏi.”
“Cậu nói xem có thể lọt vào mắt xanh của đại ca người kia có đẹp hơn so với chị dâu nhà chúng ta không.”
“Theo tôi thấy là đẹp đấy, cứ cho là không đẹp bằng chị dâu Từ Lam Khiết thì cũng phải gần ngang bằng như thế đi.”
“Đại ca của chúng ta quá lưu manh rồi nhưng từ trước đến nay cũng không thấy đại ca nói gì với chúng ta về chuyện hai chị dâu nha.”
“Tôi cảnh cáo cậu đừng đem chuyện hai chị dâu kể cho em tư nghe, nếu không em tư lại ăn dấm.”
Diệp Huyền Tần sắc mặt biến rồi lại biến, cuối cùng không thể nhịn được nữa đạp hai cước đạp bay hai thằng miệng chó ra ngoài.
Diệp Huyền Tần nhìn Phạm Thúy Lan, nói: “Làm sao, không phục?”
Phạm Thúy Lan chán nản thở dài: “Chịu phục rồi tâm phục khẩu phục, phục đến cúi rạp đầu xuống đất rồi đây.”
“Hây, cho tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088284/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.