Bây giờ cô ta đang bị người ta áp chế gắt gao căn bản không có cơ hội liều mạng, cá chết lưới rách cùng chết chung với bọn họ.
Vì vậy chỉ có thể uống thuốc độc tự sát.
Cô ta hít thở thật sâu một hơi, chuẩn bị cắn nát viên độc dược được cô ta nhét ở kẽ răng để tự sát.
Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này Diệp Huyền Tần sải bước đến hất bàn tay của cô ra.
“Pang!”
Một bạt tai giáng xuống trên gương mặt của Phạm Thúy Lan.
Thanh âm bén nhọn chói tai.
Đầu Phạm Thúy Lan lệch sang một bên, trong nháy mắt cô ta chết lặng rồi “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu,
Viên độc dược cũng được cô ta nôn ra.
Phạm Thúy Lan ngơ ngác một lát.
Cô ta bị tát?
Cô ta đường đường là sát thủ cấp S của tập đoàn sát thủ khét tiếng lại bị người ta đánh một cái bạt tai, đối phương còn là một thằng đàn ông!
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó á!
Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, anh dám tát tôi!
Tát còn đau như thế nữa chứ!
Không thể nhịn được nữa rồi!
Cô ta là nỗi ô nhục của giới sát thủ!
Cô ta tức giận điên cuồng quát: “Tôi con mẹ nó tổ tông nhà anh, tôi quyền rủa tám đời tổ tông nhà anh!”
“Chát!”
Diệp Huyền Tần lại cho cô một cái bạt tai: “Im miệng!”
Phạm Thúy Lan: “Tôi…”
“Chát!”
Phạm Thúy Lan: “Ta con mẹ nó…”
“Chát!”
Phạm Thúy Lan vừa mở miệng, Diệp Huyền Tần đã giáng cho cô ta một cái bạt tai.
Chỉ trong một phút, mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088282/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.