“Mẹ nó!” từ trong góc tối yên tĩnh phía Đông Nam vọng ra tiếng chửi của Sói Hoang: “Đúng là đồ chó chết. Rượu ông đây uống từ tối qua rồi mà bây giờ cô vẫn ngửi ra được.”
“Ôi trời, anh ạ, anh nói rất đúng. Đáng lẽ ra em nên bỏ rượu từ sớm.”
Phạm Thúy Lan lại cảm thấy căng thẳng.
Nếu không phải vì hai người này một người nghiện thuốc lá, một người nghiện rượu thì thật sự là cô ta sẽ khó có thể tìm ra họ.
Cũng có thể nói rằng, khả năng điều tra của hai người này cũng ngang tầm với cô ta.
Khả năng điều tra giỏi như vậy, thì khả năng đấm đá chắc cũng không yếu.
Mẹ nó, tên Diệp Huyền Tần kia sao có thể biến thái như vậy được, tại sao bên cạnh anh ta lại có nhiều người tài giỏi như này.
Cùng lúc đánh nhau với cả hai người này, Phạm Thúy Lan không chắc mình sẽ thắng.
Nhưng may mắn thay cô ta đã sớm có chuẩn bị rồi.
Phạm Thúy Lan soạt một cái rút súng ra chĩa về hướng Sói Hoang: “Đi ra mau, hãy thả những sát thủ của Tử Dạ ra hay để tôi trực tiếp giải quyết hai người.”
“Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hai người.”
“Hai người dù có mạnh đến đâu cũng không thể so được với khẩu súng này.”
Độc Lang và Sói Hoang mặc dù nhìn thấy súng nhưng mặt vẫn không có chút gì gọi là biến sắc cả, họ vẫn bình tĩnh và tự tin.
Sói Hoang nói: “Ai nói với cô rằng ở đây chỉ có hai chúng tôi thôi vậy?”
“Vẫn còn có người?” Phạm Thúy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088280/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.