“Bụp!”
Anh bỗng nhiên vấp phải một cục đá dưới chân, cục đá bị đá ra ngoài bay thẳng về phía Tây Nam âm u hẻo lánh.
“Ao ui!”
Cục đá rơi vào trong bóng tối từ nơi hẻo lánh âm u đó truyền đến một tiếng hét thảm thiết.
Ngay sau đó Độc Lang khập khiễng từ nơi hẻo lánh đi ra: “Đại ca, rốt cuộc anh làm thế nào phát hiện được em vậy nha. Vừa nãy em thậm chí không có thở đó.”
Diệp Huyền Tần: “Về sau bớt hút thuốc lá lại, trên người toàn mùi thuốc lá, mùi nồng như thế không phát hiện ra cậu mới là lạ.”
Độc Lang trên mặt viết đầy bất mãn: “Đúng là mũi chó, cái mũi linh như vậy…”
“Hử?”
Diệp Huyền Tần giận tím mặt, một cướp đạp bay Độc Lang.
Mắng anh có mũi chó à, tên Độc Lang này chán sống rồi phải không.
“Ao ui!”
Độc Lang lại kêu rên một tiếng thảm thiết.
Diệp Huyền Tần: “Cái tên sát thủ Tử Dạ bị chúng ta bắt ở đâu?”
Sói Hoang chỉ tay vào một nơi hẻo lánh bên trong phòng nhỏ: “Ở bên trong phòng tạm giam.”
Diệp Huyền Tần: “Đi, đi vào hỏi thăm cái tên đó một chút.”
Ba người đi vào phòng tạm giam.
Trên đường đi, Diệp Huyền Tần giáo huấn một chút nói: “Một người là quân ở khu tỉnh, một người là thiếu tá trấn giữ phía Bắc lại chạy tới đây trông giữ một sát thủ cảm thấy không đáng không? Nói với các người bao nhiêu lần rồi chỉ cần phái một tên cấp dưới tới giúp tôi là được.”
Độc Lang hắc hắc cười ngây ngô: “Đại ca em đây không phải chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088278/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.