Diệp Huyền Tần đầy áy náy nói: “Lam Khiết, em cứ yên tâm đi, anh vẫn còn muốn trông chờ vào em để được ăn bám nhà vợ mà, làm sao dám bỏ em đi được. Không có em chắc anh đói chết mất.”
Hu hu!
Từ Lam Khiết lại càng khóc lớn hơn nữa: “Được, em sẽ nuôi anh cả đời nên anh không được rời khỏi em thêm lần nào nữa đâu.”
Diệp Huyền Tần: “Thì cũng do em nhất quyết đòi thấy tuyết rơi giữa trời tháng sáu mới chịu tin tưởng anh nên anh mới đành phải tạm xa em để đi vận chuyển tuyết mà. Bây giờ thì em chịu tin anh chưa?”
Từ Lam Khiết: “Im ngay, nhỡ như em nói em muốn trăng trên trời thì anh cũng hái nó xuống cho em chắc?”
Diệp Huyền Tần: “Hái xuống thì chắc là không hái được rồi, thế nhưng anh có thể đưa em đi lên đó.”
Lời anh nói là thật.
Thế nhưng tất nhiên mọi người xung quanh đều nghĩ rằng Diệp Huyền Tần đang thề non hẹn biển vớ vẩn thôi.
Bọn họ cũng không thể nói được gì, xem như bị nhét cho một quả chanh… Chua muốn chết.
Thì ra cả trận tuyết ầm ĩ thế này là để hai người bọn họ khoe khoang tình cảm hả, quá đáng thật.
Người anh em này đi tán gái cũng chịu chơi quá thể đáng, ít nhất cũng phải vung vào đây mấy trăm tỷ đồng rồi chứ ít ỏi gì.
Người anh em này có thể nói là trâu bò.
Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng cũng rơi đầy nước mắt.
Về là tốt rồi, quay về là được rồi.
Người một nhà đoàn tụ với nhau thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088249/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.