Thời gian ba ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Sáng sớm, ánh mặt trời tươi sáng, gió mát thổi vào mặt.
Từ Huy Hoàng đứng ở ban công hút thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác và tàn thuốc rơi đầy sàn nhà.
Một buổi sáng tươi đẹp là thế nhưng cũng không thể khiến tâm trạng ông trở nên tốt hơn.
Ánh mắt ông cứ nhìn chằm chằm ra cổng khu phố.
Mỗi một người bước vào thì hai mắt ông lại sáng lên và đầy mong đợi.
Chờ tới khi thấy rõ khuôn mặt người vào tới thì ông lại thấy thất vọng.
Ông cứ tưởng rằng Diệp Huyền Tần có thể đứng trước mặt bọn họ và chính miệng nói câu “con hoàn toàn trong sạch” như một người đàn ông thực thụ.
Thế nhưng, hi vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.
Ba ngày, đằng đẵng ba ngày thời gian, Diệp Huyền Tần vẫn không hề xuất hiện chứ đừng nói đến chuyện giải thích!
Bây giờ tâm trạng của ông phức tạp không nói nên lời, lòng cứ nặng trĩu.
Lý Khả Diệu làm thức ăn xong bưng ra, theo bản năng nói: “Huyền Tần, lại ăn cơm…”
Nói đến đó thì dừng lại.
Huyền Tần, đi mất rồi.
Ít nhất thì Huyền Tần của ngày xưa ấy cũng không còn nữa rồi.
Bà thở dài cất đi một bộ chén đũa, lén lút lau đi nước mắt, rồi mới đi gõ cửa phòng Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, ra ăn cơm đi con.”
“Dạ.” Giọng Từ Lam Khiết hơi khàn khàn.
Chẳng mấy chốc cô đã đi ra.
Hai mắt Từ Lam Khiết sưng đỏ, xanh xao vàng vọt.
Ba ngày nay, ban ngày cô bận rộn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088239/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.