Từ Lam Khiết trêu chọc: “Em nghĩ lần sau chị đừng đua xe với người đó làm gì nữa, cứ lái máy ba luôn là được rồi, bảo đảm có thể đuổi theo được.”
Từ Nam Huyên tức giận nói: “Này này này, Từ Lam Khiết, em quá đáng rồi nha, chị đang nói chuyện nghiêm túc với em mà em có thể đứng đắn một tí được không vậy. Thôi bỏ đi, không nhờ vả gì được em rồi, chị tự đi tìm tay đua xe vậy. Em có nước không, chị sắp chết khát đến nơi rồi.”
Cô ta chợt trông thấy cà phê trên bèn nên tiện tay bưng lên.
Từ Lam Khiết: “…”
Diệp Huyền Tần: “…”
Diệp Huyền Tần muốn lên tiếng ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Từ Nam Huyên đã uống một hơi cạn sạch.
Diệp Huyền Tần cảm thấy hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “À ừm… Lam Khiết à, hai người cứ ở đây nói chuyện với nhau đi nha, anh ra ngoài một chút.”
Bây giờ Từ Nam Huyên mới để ý thấy Diệp Huyền Tần cũng có mặt ở đây: “Tên bám váy đàn bà này, nhãn nhã quá nhỉ, không lo kiếm tiền nuôi gia đình thì thôi đi, lại còn chạy tới đây làm trễ nải công việc của Lam Khiết. Ấy? Chờ đã, trên khóe miệng anh dính cái gì thế?”
Diệp Huyền Tần nhăn mặt nhíu mày, vội vàng soi gương và phát hiện ra khóe miệng mình dính khá nhiều bọt cà phê.
Anh vội vàng lau sạch: “Không có gì, không có gì…”
Từ Nam Huyên lại càng trở nên kích động: “Bọt cà phê? Ôi trời đất quỷ thần ơi, ly cà phê lúc nãy là thứ anh uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088221/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.