Từ Huy Hoàng vội vàng nói: “Rất xin lỗi ngải thượng sĩ, chúng tôi đã quấy rầy ngài rồi.”
“Chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”
Nói xong, Từ Huy Hoàng kéo Diệp Huyền Tần, chuẩn bị đi.
Sói Hoang đột nhiên mở miệng: “Dừng lại.”
Cả nhà Từ Lam Khiết run lên cầm cập, biết ngay là sĩ quan Trấn Huy sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.
sĩ quan Trấn Huy nhìn Diệp Huyền Tần: “Lúc nãy, ý anh là sao?”
Diệp Huyền Tần: “Theo nghĩa đen thôi. Ở đây vẫn còn một vị tiền nhân nhà họ Từ nữa.”
Anh chỉ vào hũ tro cốt mà Từ Huy Hoàng đang ôm trong tay.
Sói Hoang: “Ồ, vậy thì tôi cũng muốn xem thử.”
Anh ta đi về phía Từ Huy Hoàng.
Từ Hiên Thắng vội vàng nói: “sĩ quan Trấn Huy, việc này không cần thiết đâu.”
“Chủ nhân của cái hũ tro cốt kia chỉ là một người phụ nữ nhà quê, không dũng cũng chẳng có mưu, hơn nữa đã bị trục xuất ra khỏi nhà họ Từ rồi, không thể nào là người đã cứu ngài thượng sĩ được đâu…”
Tuy nhiên, Sói Hoang vẫn tiếp tục bước đến.
Diệp Huyền Tần nói: “Bố, cho cậu ta xem thử bức ảnh trên hũ tro, xem có phải là ân nhân cứu mạng của cậu ta hay không.”
Từ Huy Hoàng có hơi giận Diệp Huyền Tần.
Nếu sĩ quan Trấn Huy phát hiện ra rằng đây không phải là tro cốt của ân nhân cứu mạng, rồi đánh đổ đống tro trong cơn thịnh nộ, thì còn làm gì được nữa đây chứ.
Tần ơi, lần này con lỗ mãng quá rồi đó.
Tuy nhiên, việc đã đến nước này rồi, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088161/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.