Từ Huy Hoàng nói: “Cha đã liên lạc một nghĩa trang rồi, giờ cha đưa bà nội con qua đó.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Cha, không cần thiết phải phiền phức như vậy, con đã nói cứ chôn bà ở vị trí cao nhất của nghĩa trang nhà họ Từ là được rồi.”
Từ Nam Huyên không nhìn nổi nữa, bắt đầu quở trách Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, cậu quậy như vậy đủ rồi đấy.”
“Muốn quậy cũng phải xem tình huống thế nào. Không thấy nhà chú Từ đang thương tâm như vậy sao mà cậu còn rước thêm phiền như vậy!”
Diệp Huyền Tần không thèm để ý đến Từ Nam Huyên, chỉ nhìn Từ Huy Hoàng rồi nói: “Cha, cha cho con mười phút.”
“Trong vòng mười phút, Từ Hiên Thắng sẽ cầu xin chúng ta đem tro cốt của bà chôn cất ở vị trí cao nhất trên đó.”
Mọi người dở khóc dở cười.
Từ Hiên Thắng sẽ cầu xin bọn họ đem tro cốt chôn cất lên vị trí cao nhất sao?
Trừ khi não ông ta bị hư.
Vẻ mặt Từ Huy Hoàng khổ sở nhìn Lý Khả Diệu: “Khả Diệu, bà thấy thế nào?”
Lý Khả Diệu than thở: “Thôi quên đi, đợi thêm mười phút nữa cũng được.”
Từ Huy Hoàng gật đầu: “Thôi được rồi.”
Từ Nam Huyên đứng tại chỗ rất muốn nổi đóa lên.
Cha mẹ của Từ Lam Khiết bị ngu sao?
Đến lúc này rồi mà vẫn nghe lời Diệp Huyền Tần như vậy.
Đầu óc bọn họ rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy!
Diệp Huyền Tần lấy điện thoại ra, nhắn cho Độc Lang một tin: “Đến đâu rồi?”
Độc Lang: “Anh, em lập tức đến ngay.”
Diệp Huyền Tần: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088159/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.