Bên ngoài khách sạn, mọi người vẫn đang sôi nổi bàn tán.
Bọn họ thi nhau thảo luận xem kết cục của Diệp Huyền Tần sẽ ra sao.
Gây chuyện ở khách sạn đã đành, còn ra tay đánh người, cho dù anh có mười cái mạng cũng không đủ đền tội.
Cả nhà Từ Lam Khiết đều ngây người ra, vẻ mặt tối sầm xuống, khóc không ra nước mắt.
Diệp Huyền Tần đã bị đưa tới tầng hai, bây giờ vẫn còn chưa ra ngoài… e là lành ít dữ nhiều rồi.
Bọn họ rất muốn xông vào, nhưng lần nào cũng bị Từ Nam Huyên ngăn lại.
Từ Nam Huyên gọi mấy cuộc điện thoại, muốn nhờ vả người khác cứu Diệp Huyền Tần.
Có điều, hình như không hiệu quả.
Vẻ mặt Từ Hiên Thắng và Từ Hiên Lâm đầy mỉa mai.
Diệp Huyền Tần chết chắc rồi.
Nếu như vậy thì sẽ không còn ai bảo vệ Từ Lam Khiết nữa. Cả nhà cô sẽ như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.
Lúc này, tên đeo mắt kính đi ra khỏi khách sạn.
Ánh mắt của mọi người đều hướng tới người anh ta.
Nếu như bọn họ đoán không sai thì chắc hẳn anh ta tới thông báo Diệp Huyền Tần đã chết.
Tên mắt kính nhìn xung quanh sau đó cất tiếng hỏi: “Xin hỏi ai là vợ và bố mẹ vợ của anh Diệp?”
Anh Diệp?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Những gia tộc lớn ở Thành phố Giang không có ai họ Diệp cả.
Không phải là mới có người nhà họ Diệp chuyển tới chứ.
Tên đeo mắt kính vội vàng giải thích nói: “Chính là anh Diệp Huyền Tần.”
Mọi người nhất loạt xôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088136/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.