Thân là người đẹp nhất ở thành phố Giang, đàn ông bên cạnh cô ta đều phải quỳ dưới chân, nịnh hót cô ta.
Diệp Huyền Tần đoán chừng là người đàn ông đầu tiên trên đời này không thương hoa tiếc ngọc như thế.
Nhìn Diệp Huyền Tần nở nụ cười như heo chết không sợ nước sôi kia, Từ Nam Huyền thật giận đến mức muốn bùng nổ.
Cô ta cầm ly nước lên, tức không thể làm gì hơn, muốn uống một ngụm để áp chế lại cơn giận dữ đang bốc hỏa trong người.
Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Chị không thể uống…”
Từ Nam Huyên: “Im miệng. Tài sản nơi này tất cả đều là của Lam Khiết, bao gồm cả ly nước này.”
“Thứ ăn bám như cậu, không có quyền xía vô!”
Vừa nói, cô ta vừa tức giận uống một hơi cạn sạch.
Diệp Huyền Tần: “…”
Tôi chính là muốn nhắc nhở chị, ly nước kia là nước tôi uống còn dư khi nãy mà.
Từ Lam Khiết vội vàng nhìn Diệp Huyền Tần lắc đầu, tỏ ý ngàn vạn lần đừng nói ra sự thật.
Bằng không, chỉ với tính cách kiêu ngạo kia của Từ Nam Huyên, biết mình vừa uống ly nước còn dư của tên đàn ông ăn bám, còn không phải là bùng nổ tại chỗ này đi.
Uống nước xong, tâm tình của Từ Nam Huyên cuối cùng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ta không để ý tới Diệp Huyền Tần nữa, mà quay sang nhìn Từ Lam Khiết nói: “Lam Khiết, lần này chị tới có hai chuyện.”
“Chuyện thứ nhất, chị nghe theo lời dặn dò của ông nội chúng ta, báo với bọn em để tham gia ngày giỗ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088119/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.