Triệu Quý cười chào hỏi: “Cậu Tần, trùng hợp ghê, cậu ở chỗ này làm gì vậy, cậu đây là?”
Diệp Huyền Tần nói: “Haiz, không biết ai chơi trò thất đức ném thủy tinh bừa bãi ra đất, xe đi qua bị đâm thủng lốp.”
Triệu Long cẩn thận đưa mắt quan sát bánh xe, thuận miệng nói: “Cái bánh này thủng lỗ quá lớn, e là có vá cũng vá không xong.”
“Anh Tần, có bánh xe sơ cua không? Đem bánh xe sơ cua thay…”
Nói đến đây anh ta liền ngừng lại, hối hận không thôi.
Mẹ kiếp, mình tự dưng lại gợi ý cho nó thay vỏ xe sơ cua.
Nếu như nó thật là thay bánh sơ cua rồi lái xe đi, như vậy làm sao dụ nó đến bến tàu bỏ hoang được chứ.
Chết tiệt, lúc ra đường không nên đem cái miệng này theo mà.
Diệp Huyền Tần bên này cũng rơi vào tình thế khó xử.
Mẹ kiếp, cậu có não không vậy hả, cậu để ông đây phải trả lời cậu sao đây.
Nói có bánh xe sơ cua? Vậy ông đây đem bánh xe thay đi, rồi làm sao có thể tìm Gấu Đen nhổ cỏ tận gốc.
Nói không có bánh xe sơ cua…Nhưng vỏ bánh xe treo ngay ở đằng sau đuôi xe thì sao, ông đây còn không phải là trơ mắt nói láo sao, sẽ bị nghi ngờ sao.
Triệu Quý cũng tức giận đá vào chân Triệu Long một cước: “Im miệng.”
“Vỏ xe sơ cua chính là vỏ xe sơ cua mà thôi, nếu như vỏ xe sơ cua trên đường lại thủng, đầu làng cuối làng không có tiệm sửa, mày nói cậu Tần đây phải làm sao?”
“Tôi thấy, chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088106/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.