Nhã Mẫn cũng cho rằng Diệp Huyền Tần nói đùa, cười mắng: “Được rồi, đừng có làm xấu mặt nữa, em đừng nói em quen với Hoa Đông Long Vương, có thể khiến ông ấy phun mưa cho nơi này nha.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Em làm sao lại làm xấu mặt chứ?
Không phải là đổ mưa thôi sao? Có khó khăn vậy à?
Bây giờ mưa nhân tạo rất phổ biến, bọn họ không phải là không biết đó chứ.
Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Sói Hoang: “Sói Hoang, tình hình bên kia của cậu hiện tại như nào rồi?”
Sói Hoang: “Đã mai phục tốt rồi, lúc nào cũng có thể hành động.”
Diệp Huyền Tần: “Ừm, rất tốt. Ngoài ra giúp tôi thêm một chuyện.”
“Làng Nghĩa Tân ở đây không có nước tưới ruộng, để mưa rơi xuống đây.”
Sói Hoang: “Không thành vấn đề, lập tức sắp xếp.”
Cúp máy, Diệp Huyền Tần nói với Nhã Mẫn: “Chị Nhã Mẫn, trong vòng một giờ nữa, nơi này sẽ đổ mưa.”
Mọi người cười thất thanh.
Tên Tam Tần này, thật đúng là tự xem mình là thần tiên, nói đổ mưa liền đổ mưa.
Vừa rồi cậu ta là gọi điện cho Hoa Đông Long Vương sao?
Đùa vui quá rồi.
Ánh mắt Diệp Huyền Tân lạnh thấu xương ném vào người cha con Triệu Quý, Triệu Long: “Bây giờ, nên tính tới món nợ của chúng ta rồi.”
Phù phù!
Hai cha con Triệu Quý và Triệu Long sợ hãi, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất.
Triệu Long thậm chí sợ đến tiểu ra quần, mùi khai của nước tiểu tràn ra.
Má ơi, mình rốt cuộc là đắc tội với thần tiên chốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088102/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.