Thảo nào cả bố mẹ nuôi cho đến Nhã Mẫn đều hết lòng lo lắng cho anh còn nói cái gì mà cưới vợ cho anh. Bọn họ đều thật sự cho rằng anh ở thành phố làm trai bao.
“Chị à, chị cũng tin điều đó hay sao?”
Nhã Mẫn nắm lấy tay Diệp Huyền Tần nhẹ giọng khuyên can:
“Không sao hết, làm sai thì sửa, chị và bố mẹ không có trách em. Bây giờ em trở về rồi, chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu.”
“Nếu em nói em không phải như thế chị có tin không?”
“Không phải như thế làm sao lái được chiếc xe tốt vậy về đây?”
Diệp Huyền Tần đau đầu, anh tự trách bản thân, đáng lẽ anh phải đưa Nhã Mẫn rời khỏi nơi này sớm hơn. Một cô gái tốt như thế đáng lẽ phải được nhìn ngắm thế giới nhiều hơn.
Triệu Long lại bắt đầu oanh oanh hỏi tội:
“Bây giờ hơn 1 tỷ tiền thuốc thang đó các người tính làm sao? Chia ra trả hay là trả một lần?”
“1 tỷ? Ông bà Triệu làm gì còn tiền mà trả.” – Mọi người lại bắt đầu xôn xao.
“Bao nhiêu tiền đều mang cho Chuột Con chữa bệnh rồi, bọn họ đừng nói là 1 tỷ, 1 triệu còn không nữa là.”
“Phải đó, mới hôm qua còn sang nhà tôi mượn mấy trăm ngàn sống qua ngày.”
Diệp Huyền Tần không dám tin vào tai mình, anh biết gia đình bố mẹ nuôi trước nay không khá giả nhưng anh không thể tưởng tượng được bọn họ lại nghèo tới mức không có tiền ăn qua ngày.
Diệp Huyền Tần càng nghe càng thấy tự trách, sau anh có thể về trễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088092/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.