Đôi vợ chồng già càng thêm vô cùng tuyệt vọng, Diệp Huyền Tần thấy vậy vô cùng đau lòng:
“Bố mẹ nuôi, đừng lo, con không để chị phải gả cho Triệu Long đâu. Chị Nhã Mẫn đâu rồi?”
“Nó mấy nay không ăn không uống, nhốt mình trong phòng.” – Bà Triệu chấm nước mắt.
Không ăn không uống? Diệp Huyền Tần cau mày nhanh chóng đi vào nhà muốn tìm Nhã Mẫn. Không ngờ cô nghe được nghe thấy tiếng Diệp Huyền Tần đã vội bước ra ngoài.
“Chị, em về rồi.” – Diệp Huyền Tần nhìn thấy Nhã Mẫn vẫn xinh đẹp như ngày nào, dù cho mấy ngày không ăn uống làn da có phần tái nhợt thì cũng không giấu được nét kiều diễm của cô.
“Em có biết chị lo cho em thế nào không?” – Nhã Mẫn đá vào mông Diệp Huyền Tần một cái – “Đi là đi luôn mấy năm không về.”
Diệp Huyền Tần cảm thấy thật tốt vì Nhã Mẫn vẫn như trước đây, tình cảm chị em của hai người cũng không có thay đổi.
“Đừng lo nữa, em trở về rồi, có thể để cho chị và bố mẹ nuôi hưởng phút.”
“Không cần gạt mọi người nữa. Chị nghe cha con ông Triệu nói hết rồi, thôi về nhà là tốt, đưng bôn ba nữa.”
Diệp Huyền Tần thầm mắng trong lòng, rốt cuộc hai bố con kia đã nói cái gì về anh?
“Em yên tâm đi, dù chị có bán thân mình đi thì cũng sẽ giúp em cưới vợ.”
Diệp Huyền Tần vừa vui vừa giận, rõ ràng là anh đang rất tốt còn bị mọi người cho rằng không lo nổi cho mình. Nhã Mẫn tốt thế này, còn lâu anh mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088090/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.