“Hả? Không không.”
Diệp Huyền Tần nhanh chóng phản bác: “Anh đã nhờ cô y tá giúp thay quần áo. Anh không có chạm vào cô, thậm chí không có nhìn.”
“Thật sao? Ý anh là thân thể em không đáng để nhìn?”
Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Không, không, không, thân thể em rất tốt, anh nhìn đến không thể rời mắt.”
“Anh… anh có nhìn em? Em phải giết anh!”
“…” – Trả lời như nào cũng không được, Diệp Huyền Tần khóc không ra nước mắt.
Từ Khiết Lam giận dỗi đủ rồi, lại quay về chuyện chính hỏi Diệp Huyền Tần:
“Rốt cuộc tại sao lãnh đạo Tân Hải lại bị cách chức, không được nói dối.”
“Em cứ tin vào mấy lời đồn bên ngoài đi, là do ông ta đắc tội Sĩ quan Trấn Huy.”
“Có thật chỉ vậy không?” – Từ Lam Khiết lại nhớ đến một chuyện khác – “Anh và Thẩm Hải có quan hệ gì? Tại sao em thấy ông ta sợ anh như thế?”
“Em quen thân phận của anh rồi sao, anh là bác sĩ thiên tài. Thẩm Hải mắc một chứng bệnh lạ, chỉ anh mới giúp duy trì sự sống được.”
“Thật sự chỉ vì một căn bệnh lạ?”
Diệp Huyền Tần vội vàng đổi chủ đề: “Anh nói dối em có ích lợi gì? Đói bụng không? Anh đi mua bữa sáng cho em.”
Từ Lam Khiết biểu môi nói:
“Em muốn anh bánh bao nóng ở phố Tây, sữa đậu nành ở phố Đông, anh có mua không?”
“Mua, tất nhiên đi mua.” – Diệp Huyền Tần cong môi rời đi.
Từ Lam Khiết thấy anh đi rồi thì không khỏi đỏ mặt.
Đúng lúc này, cô y tá giúp cô thay quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088076/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.