Giờ phút này mặt Trịnh Mỹ Linh như một con nhím dính đầy máu, hoàn toàn bị hủy dung!
Vô cùng thê thảm, cực kỳ bi thảm, cực kỳ tàn ác!
Á!
Trịnh Mỹ Linh che mặt ngã xuống đất, không ngừng kêu rên, lăn lộn điên cuồng.
Bộ dạng vùng vẫy như heo mẹ sắp chết!
Đau nhức không lời nào diễn tả được!
Đau đến bà ta quên chửi bới Diệp Huyền Tần.
Đối với Trịnh Mỹ Linh mà nói, mặt của bà ta vốn còn quan trọng hơn cả mạng của bà ta!
Bây giờ bà ta bị hủy dung…Bà ta hận muốn chết cho rồi!
Đám người ở hiện trường đều hoảng sợ trừng to mắt nhìn Diệp Huyền Tần.
Ác ma!
Tên này là ác ma rồi.
Cầm ấm nước nóng nện lên mặt người ta như vậy!
Mà đối phương còn là vợ của Thẩm Hải!
Thủ đoạn thật tàn ác!
Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ cũng nhìn nhau, trong lòng run rẩy một trận.
Bọn họ chưa từng thấy Diệp Huyền Tần tàn bạo như vậy bao giờ!
Ánh mắt Diệp Huyền Tần đảo qua đám người lần nữa: “Còn ai nữa? Mau ra đây.”
Ánh mắt này tựa như đôi mắt của thần chết, không ai dám nhìn thẳng.
Bọn họ như vô tình như cố ý dựa về phía cửa, chuẩn bị bỏ trốn.
Nhưng, đến lúc này bọn họ mới nhớ ra, Diệp Huyền Tần đã khóa cửa lại.
Không thể trốn đi đâu được nữa!
Diệp Huyền Tần nhe răng cười: “Sợ sao? Muộn rồi.”
“Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm như vậy!”
Đột nhiên Diệp Huyền Tần xông về phía đám người.
Giống như bom gặp nước.
Như sói lạc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088056/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.