Uống thuốc an thần của Hồ Thanh Sơn cho, Trần Tiến Hà quả nhiên an tĩnh rất nhiều.
Có điều, Trần Uyên lại bị doạ điên rồi, bà ta khổ sở cầu xin Hồ Thanh Sơn: “Ông Sơn, Tiến Hà là học trò của ông, ông nhất định phải cứu nó.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Sao hả, Trần Tiến Hà học trò của ông Sơn? Vậy vì tránh hiềm nghi, chuyện điều tra Trần Tiến Hà thì ông Sơn cũng không được nhúng tay vào đó.”
Hồ Thanh Sơn tức giận đá văng Trần Uyên: “Cút ngay, thành công thì ít hỏng việc thì nhiều, đồ bỏ đi.”
Vốn là ông ta còn muốn phụ trách vụ án này đây, nhưng mà nếu như Diệp Huyền Tần cứ nắm lấy điểm ấy không tha thì ông ta thật đúng là không tiện nhúng tay rồi.
Nhưng vào lúc này, lại một đội xe quân đội chạy đến.
Đội ngũ này bất luận quy mô hay là đẳng cấp, đều so với Hồ Thanh Sơn cao hơn một đầu.
Đoàn xe chậm rãi đứng ở cửa khu nhà, Sói Hoang dẫn mười mấy chiến sĩ xuống xe.
Mọi người đầu óc mơ hồ tại sao lại đến thêm một đội ngũ nữa rồi?
Đến tột cùng tình huống gì vậy?
Hồ Thanh Sơn thì lại khẩn trương lên, chuyện khác thường chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Ông ta vội vàng nghênh đón: “Thượng tá Sói Hoang, làm sao anh lại tới chỗ này rồi.”
Sói Hoang nói: “Vừa nãy tôi nhận được báo cáo, nói sĩ quan Trần Tiến Hà kẻ khả tình giết người đang ở đây nên tôi đến điều tra việc này.”
Bùm!
Đầu óc Trần Tiến Hà nổ tung.
Rơi vào trong tay Hồ Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088031/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.