Trần Tiến Hà trách nói: “Mẹ, tiền của con tất cả đều cầm đi lo lót cho lãnh đạo, chỗ nào còn có còn lại đâu? Mẹ cũng đừng nhớ nhung đến nó nữa.”
Trần Uyên lập tức gật đầu: “Đúng, đúng, là mẹ hồ đồ rồi.”
Trần Tiến Hà: “Mẹ, con cảm thấy 1 tỷ cũng quá ít đi, mẹ có bao nhiêu hãy lấy ra hết đi.”
Trần Uyên vẻ mặt khó xử: “Lần trước phòng khám, mẹ bồi thường cũng không ít, tiền trong tay chỉ còn lại không tới 175 triệu.”
“Có điều không liên quan, chị con khẳng định có cách có thể lấy tiền. Hạ Lan, bây giờ trong tay con có bao nhiêu tiền?”
Trần Hạ Lan thở dài: “Mẹ, hiện tại 35 triệu con cũng không rút ra nổi.”
Không nghĩ tới Trần Uyên lại trở mặt: “Hạ Lan, mẹ biết con cần kiệm, nhưng ở chuyện này, con làm sao có thể tiết kiệm đây.”
“Tiến Hà là em của con đó, con làm chuyện này chính là đang giúp em trai của mình, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Lại nói, sau này lúc con gả đi, ở nhà chồng bị người ta bắt nạt, còn không phải do em trai con ra mặt giúp con sao?”
“Nếu như ngay cả trả giá chút xíu ấy cũng không cam lòng thì sau này em trai con làm sao có thể làm chỗ dựa cho con được?”
Trần Tiến Hà cũng trách nói: “Chị, em cảm thấy mẹ nói đúng.”
“Tuổi còn trẻ mà em đã là thiếu úy, tiền đồ không thể đo lường, sau này chị còn có thể thấm chút hào quang của em.”
“Con chỉ biết là thơm lây mà không biết trả giá, không sợ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088024/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.