Con ngươi Trần Tiến Hà co rút nhanh, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ: “Ông Sơn, thầy muốn em tự mình ra tay với Bạo Long rồi vu oan cho Diệp Huyền Tần sao?”
“Không được không được, giết người chính là phạm vào giới hạn của em.”
Hồ Thanh Sơn mắng: “Đồ bỏ đi, một chút quyết đoán cũng không có, còn muốn làm việc lớn gì nữa chứ?”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cậu ra tay không như vậy đâu. Sau khi chuyện thành công, tôi hứa sẽ cho cậu một hàm thiếu úy.”
Hai chữ “thiếu úy” này đủ để Trần Tiến Hà động lòng.
Sau khi thành “thiếu úy” thì khoảng cách đến “cấp tá” thậm chí “cấp tướng” thì còn xa sao chứ?
Cuối cùng cậu ta cũng cắn răng một cái, nói: “Được, ông Sơn, em đáp ứng thầy.”
Hồ Thanh Sơn nở nụ cười: “Đây mới là học sinh ngoan của tôi.”
“Hy sinh một viên quân cờ nhỏ, giết chết một tướng soái, lời to rồi!”
Hơn 11 giờ đêm, Trần Tiến Hà đi tới trại tạm giam của thành phố Tân Hải.
Từ lâu cậu ta đã đút lót cho lính canh ngục thật tốt, rất thuận lợi đi tới phòng giam của Bạo Long.
Trong phòng giam âm u ẩm ướt chỉ nhốt hai phạm nhân.
Một là Trần Tiến Hà, một người khác hẳn là đàn em của anh ta.
Đàn em của anh ta núp ở bên trong góc, quay mắt về phía vách tường, tiếng ngáy mãnh liệt dường như đang ngủ say.
Bạo Long thì ngồi tại cửa, mặt buồn rười rượi.
Nhìn thấy Trần Tiến Hà đi tới, Bạo Long nhất thời kích động: “Anh Hà, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088021/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.