Diệp Huyền Tần cân nhắc, nói: “Chào hỏi lực lượng cảnh sát để cho bọn họ muộn chút nữa đến.”
Sói Hoang: “Nhận được.”
Diệp Huyền Tần đi tới dưới lầu, Bạo Long cũng dẫn người chạy tới.
Hơn 300 người, như một đoàn mây đen, che kín bầu trời, sát khí ngập trời!
Gió nổi lên trước cơn mưa!
Bốn phía công trường, từ lâu chật ních đám người xem náo nhiệt.
Hơn ba trăm người đại chiến, đời này hiếm thấy.
Có thể liếc mắt nhìn thì chết cũng không tiếc.
Bạo Long từ trong đám người đi ra, giận dữ hét: “Tên Diệp Huyền Tần kia, cút ra đây cho ông đây, đừng làm con rùa đen rút đầu.”
Diệp Huyền Tần đứng ra: “Tôi chính là Diệp Huyền Tần.”
Độc Lang: “Anh, đừng phí lời với bọn họ, mau ra tay đi.”
Diệp Huyền Tần: “Câm miệng!”
Bạo Long nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Huyền Tần, con mẹ nó mày đủ ngông cuồng.”
“Công ty của ông đây là do mày đốt có phải không?”
Diệp Huyền Tần: “Chuyện đó không có quan hệ gì với tôi.”
Độc Lang: “Mẹ nó, mắng anh tao, mày muốn chết sao?”
“Anh, nhanh hạ lệnh ra tay đi.”
Diệp Huyền Tần: “Câm miệng!”
Bạo Long cười lạnh: “Mẹ mày ở chỗ này quỵt nợ, ông đây có đầy đủ chứng cứ cho thấy chính là mày đã đốt lửa.”
“Ngày hôm nay, hoặc là mày bồi thường cho ông đây, hoặc là tao đập phá hết chỗ này của mày, mày tự chọn đi!”
Diệp Huyền Tần: “Muốn nói bồi thường, cũng nên anh bồi thường cho tôi, tối hôm qua người của anh tới chỗ của tôi đốt giết đánh chém thì nói thế nào?”
Độc Lang: “Anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088016/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.