Một lát sau.
“Diệp Huyền Tần, đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa ngủ.”
“Có thể mượn cánh tay của anh để làm gối hay không?”
Diệp Huyền Tần duỗi đôi tay lớn qua, ôm cổ Từ Lam Khiết: “Có thể.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Trần Tiến Hà một lần lại một lần gọi điện thoại cho Chu Việt.
Nhưng, trước sau không cách nào gọi được.
Lại liên tưởng đến quán bar của Chu Việt bị đập phá, anh ta liền ý thức được Chu Việt này đã lành ít dữ nhiều.
Sói Hoang đem hậu quả việc giết chết Chu Việt và chuyện đánh phá quán bar khắc phục rất tốt, vì lẽ đó Trần Tiến Hà cũng không rõ ràng, hai chuyện này là do quân đội nhúng tay.
Cậu ta còn tưởng rằng là do Diệp Huyền Tần, sức lực của một người làm được như vậy.
Sự việc quan trọng không thể coi thường, Trần Tiến Hà không dám trễ nải, lập tức bấm số điện thoại của cố vấn Sơn.
Không ngờ được sau khi cố vấn Sơn biết chuyện này, cũng không có chút ngoài ý muốn nào, thậm chí còn nở nụ cười: “Được, Chu Việt chết tốt lắm.”
Lần này đến lượt Trần Tiến Hà bối rối: “Cố vấn Sơn, kế hoạch của chúng ta đã thất bại rồi, làm sao lại là chuyện tốt chứ?”
Hồ Thanh Sơn: “Thất bại? Không không không, kế hoạch của chúng ta rất thành công.”
“Tôi sớm nhìn ra, Diệp Huyền Tần không phải kẻ đầu đường xó chợ, chỉ bằng Chu Việt muốn đánh đổ anh ta? Không thể nào!”
“Nói cách khác, chuyện Chu Việt chết đi là nằm ở bên trong kế hoạch của tôi. Anh ta chết so với sống còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088007/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.