Diệp Huyền Tần nói: “Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm cả. Viện trưởng trước kia của bệnh viện tham ô hối lộ, bị anh tố cáo.”
“Dưới cơn nóng giận, Lý Nhất Minh đã đuổi tên viện trưởng kia đi, đưa bệnh viện cho anh.”
Từ Lam Khiết nói: “Cũng chỉ vì anh tố cáo, người ta sẽ đưa cho anh một cái bệnh viện à? Anh đang lừa quỷ hay gì vậy.”
Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên không chỉ có vậy. Em còn nhớ lần trước trên diễn đàn Đông y toàn cầu không, anh đã bảo vệ được bộ mặt của Đông y trên diễn đàn, ép tụi Tây y phải xin lỗi Đông y.”
“Lúc ấy Lý Nhất Minh muốn anh đi làm hội trưởng hiệp hội Đông y nữa là, anh không đồng ý, ông ấy đành phải lui lại một bước, tặng cho anh cái bệnh viện này.”
Từ Lam Khiết lập tức hiểu ra: “À, à, vậy thì cũng được.”
Cạch!
Chén đũa trong tay Từ Huy Hoàng rơi trên mặt đất, tan nát cả ra.
Lý Khả Diệu trách cứ: “Ông Từ ông làm gì thế hả, già rồi mà còn làm rơi chén nữa.”
Từ Huy Hoàng không để ý tới Lý Khả Diệu, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, con… Con vừa nói cái gì?”
Diệp Huyền Tần vỗ trán một cái, nói: “Đúng rồi cha, hôm nay gọi điện thoại cho bố mà bố không bắt máy, con còn không nói cho bố biết nữa.”
“Lý Nhất Minh tặng bệnh viện Nhân Ái cho con, về sau bố chính là chủ của bệnh viện kia…”
Soạt!
Từ Huy Hoàng bắn lên cứ như súng bắn đạn, cứ lục lọi tủ quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087991/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.