Uyển Nhi hơi ngạc nhiên, lí nhí đáp: “Thím ơi, thím đang chơi trốn tìm với con ở đây ạ.”
Vương Quý Hương gật đầu: “Đúng rồi, bố con nói Uyển Nhi chơi trốn tìm giỏi lắm, thím chỉ muốn chơi với con một lát thôi.”
Uyển Nhi phấn khích vỗ vỗ đôi tay bé nhỏ của mình: “Uyển Nhi thật giỏi đúng không ạ, có mấy người đi qua con mà không ai phát hiện ra Uyển Nhi.”
Cô bé vừa vỗ tay thì chạm vào vết thương bị rách trên ngón tay, đau đến tái mặt.
Vương Quý Hương vội hỏi: “Uyển Nhi, ngón tay con còn đau à.”
“Con biết không, thật ra thím đang chữa bệnh cho con đấy.”
Uyển Nhi cười càng vui vẻ: “Thím dùng kim chữa bệnh cho Uyển Nhi ạ, vậy thì… con cảm ơn thím.”
“Lần sau khi châm cứu, Uyển Nhi đừng khóc nữa nhé.”
Vương Quý Hương nói: “Uyển Nhi thật dung cảm quá đi, đi châm cứu mà chỉ khóc có hai tiếng là nín ngay.”
“Chơi trốn tìm còn thắng thím nữa, châm cứu cho con con cũng dũng cảm như vậy, thế thì thím sẽ quyết định thưởng cho con một căn phòng lớn có được hay không?”
Uyển Nhi mừng rỡ: “Một căn phòng lớn ạ? Giống như căn phòng nhà ông nội Tôn ạ?”
“Vậy thì hay quá, Uyển Nhi có thể tập múa trong căn phòng lớn ấy rồi.”
Vương Quý Hương nói: “Đúng rồi, Uyển Nhi múa rất đẹp, thế thì Uyển Nhi thử múa cho thím một bài xem nào.”
“Đi thôi, bây giờ thím sẽ dẫn cháu đến căn phòng lớn.”
Nói rồi, Vương Quý Hương dẫn hai người đến phòng bệnh sang trọng.
Còn phía bên Diệp Huyền Tần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087989/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.