Diệp Huyền Tần an ủi: “Mẹ, lúc còn trẻ mẹ không phải làm về ngành khảo cổ sao? Con cũng có một số người bạn là tai to mặt lớn trong giới khảo cổ.”
“Hôm nào đó con sẽ thành lập cho mẹ một cửa hàng đồ cổ, để cho mấy người bạn kia của con thổi phồng lên một chút, việc kinh doanh nhất định sẽ phát đạt.”
Từ Lam Khiết tò mò hỏi: “Diệp Huyền Tần, sao em lại phát hiện ở ngành nào anh cũng đều có bạn hết vậy?”
“Nói thật cho em biết, anh còn có bao nhiêu bạn… Không đúng, phải nói là còn ngành nào mà anh không có bạn!”
Diệp Huyền Tần cười và nói: “Nhiều lắm, trải rộng khắp nơi.”
“Người xưa nói sao nhỉ, bất kể anh thải ra ở đâu thì cũng có người đưa giấy cho anh.”
Từ Lam Khiết bĩu môi: “Xì xì, thật buồn nôn.”
Ha ha!
Mọi người đều cười vang.
Tất nhiên, chỉ có bà, bác cả và gia đình Từ Lam Khiết cười.
Còn biểu hiện của người khác giống như ăn phải phân vậy.
Lý Khả Diệu xúc động nói: “Diệp Huyền Tần, mẹ hiểu được tâm ý của con rồi.”
“Nhưng về cửa hàng đồ cổ mẹ không vội, ít nhất là trước khi tập đoàn của chúng ta thay đổi chuyển mình thì khoan nói về chuyện đó.”
“Nhiệm vụ chính của mẹ bây giờ là phục vụ mấy đứa thật tốt, ăn uống đầy đủ để việc kinh doanh được tốt hơn.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được rồi, con nghe lời mẹ.”
Lý Khả Diệu lại nhìn về phía bà ngoại: “Mẹ, dù sao trong khoảng thời gian này con rảnh rỗi không có việc gì làm. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087975/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.