Chu Việt vội nói: “Giám đốc Mộng, ngài biết bức tranh chữ này à?”
Hạ Mộng gật đầu: “Đương nhiên là biết. Bức tranh chữ này vốn dĩ là tác phẩm nghệ thuật in lúc trước được treo ở phòng bao cấp thấp, trị giá khoảng bảy tám triệu gì đó. Nhưng mấy ngày trước, một góc của bức tranh này bị cháy thủng một lỗ nên chúng tôi vứt nó đi rồi. Không ngờ lại được anh nhặt về.”
Bác gái nắm chặt nắm đấm tay, chỉ muốn đánh chết tên Chu Việt này!
Đây không phải đồ cổ mà chỉ là tác phẩm nghệ thuật in!
Tên Chu Việt chết tiệt lại dám tặng cho mình thứ nhặt từ thùng rác về!
Đây là sỉ nhục mình sao!
Chu Việt mặt đỏ đỏ tía tai, cực lực phản bác: “Giám đốc Mộng, chắc chắn là ngài nhìn nhầm rồi, tôi không nhặt nó từ thùng rác mà là mua từ cửa hàng đồ cổ mà. Hơn nữa, bức tranh chữ này của tôi cũng không bị cháy thủng một lỗ mà.”
Tuyết Hoa cũng vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, bức này chắc chắn không phải bức mà các người vứt đi.”
Hạ Mộng nói: “Tôi thấy bức tranh này bị ngắn đi rất nhiều, nếu tôi đoán không lầm thì chắc là trục lăn cuốn lên trên một đoạn để che đi cái lỗ bị cháy rồi. Mọi người thử kéo trục lăn xuống xem có lỗ cháy ở bên dưới góc phải không.”
Bác cả nhanh chóng nhẹ nhàng kéo trục lăn xuống.
Quả nhiên bên dưới góc phải có một lỗ cháy bị che bởi trục lăn.
Chu Việt á khẩu không nói nên lời.
Bây giờ đã có bằng chứng xác thực, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087968/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.