Nghe Diệp Huyền Tần thờ ơ nói, mặt Chu Tuấn Bình lộ vẻ thất vọng.
Diệp Huyền Tần thật khiến người khác thất vọng. Tại sao mà một chút khí phách cũng không có, loại bố thí như vậy cũng nhận lấy được chứ?
Mẹ Chu Tuấn Bình và Chu Linh Thu nhanh chóng bưng đồ ăn lên bàn, còn mang ra một chai rượu ngon.
Sau đó, hai người lại di chuyển ghế đẩu tới ngồi bên cạnh anh.
Theo quy tắc ở nông thôn thì người phụ nữ không được phép ngồi trên bàn tiệc.
Không khí bữa tối có hơi buồn tẻ. Cả Diệp Huyền Tần và Chu Tuấn Bình đều không nói gì. Nhưng mà Chu Việt và mẹ Chu Tuấn Bình nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Chu Việt nói: “Bác gái, lần này bác gọi cháu tới đây là có chuyện gì đúng không?”
Mẹ Chu Tuấn Bình hỏi: “Chu Việt, bác muốn hỏi cháu chút chuyện. Việc phá dỡ dời đến nơi khác là sao?”
Tuy rằng, Chu Việt không phải là bí thư chi bộ của thôn nhưng cũng được coi là người có tiếng nói trong thôn. Thậm chí, cả bí thư chi bộ cũng phải nể mặt anh ta vài phần.
Chu Việt nói: “Không thể tháo dỡ được, chắc chắn không thể tháo dỡ được.”
“Bác cũng biết đấy, hầu hết người trong thôn chúng ta đều đi làm ở nhà máy hóa chất. Mà cái nhà máy hóa chất đó cũng là một bộ phận trong thôn của chúng ta.”
“Nếu như nhà máy hóa chất này bị dỡ bỏ thì sau này, chúng ta biết ăn cái gì để sống? Khoản tiền bồi thường dỡ bỏ có thể giúp chúng ta ăn được cả đời không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087940/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.