Từ Liên thực sự đã bị ép đến đường cùng rồi, cô ta chỉ có thể cầu cứu với Từ Lam Khiết.
“Chị họ, chị giúp em với. Chị cho em mượn bảy trăm tỷ với.”
“Đợi ngày mai em bán Tập đoàn Phương Viễn đi rồi, em lập tức sẽ trả lại tiền cho chị.”
Diệp Huyền Tần như đinh đóng cột từ chối cô ta: “Không được. Chúng tôi cũng không có tiền. Nếu không thì đã đấu giá Tập đoàn Phương Viễn với cô từ lâu rồi.”
Từ Liên khổ sở van xin: “Chị họ, hay là chị nghĩ cách giúp em đi. Chắc chắn là chị có thể có được bảy trăm tỷ mà.”
“Cùng lắm thì em thế chấp Công ty xây dựng Phương Viễn cho chị?”
Đây là cơ hội nghìn năm có một để nắm lấy Công ty xây dựng Phương Viễn.
Bảy trăm tỷ, nói thật, nếu Từ Lam Khiết nghĩ cách thì cô vẫn có thể gom đủ được.
Nhưng mà, Diệp Huyền Tần lại từ chối lần nữa: “Xin lỗi, chúng tôi không có.”
Từ Liên đã sốt ruột đến sắp khóc rồi: “Chị họ, chúng ta là người một nhà mà. Chị không thể thấy chết mà không cứu được.”
“Nếu thật sự đắc tội với nhà họ Diệp thì em sẽ chết đó.”
Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nói: “Người một nhà? Nhưng trước đây, rõ ràng người nào đó nói với là không phải người một nhà với chúng tôi.”
Ngay lập tức, Từ Liên xấu hổ đến mặt đỏ tía tai.
Từ Lam Khiết cảm thấy có phần không nhẫn tâm. Dù sao thì mạng người cũng là quan trọng.
Cô đưa mắt nhìn Diệp Huyền Tần, xin Diệp Huyền Tần đưa tay cứu giúp.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087926/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.