Từ Hiên Lâm không hài lòng nhìn anh ta.
Từ Huy Hùng kinh hãi nói: “Ba, bệnh của ba …. khỏi rồi.”
Từ Hiên Lâm hừ lạnh nói: “Ta chỉ là hôm mê bất tỉnh mà thôi, không phải là bệnh nặng gì.”
Từ Huy Hùng ngẩn người một lúc, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Ông ta rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy, vẫn chưa quay lại, nên không rõ những chuyện trước kia.
Như vậy cũng tốt, tốt nhất cả đời ông ta đừng biết chân tướng sự việc.
Nếu không, để ông ta biết mình muốn để Trần Uyên chữa chết ông, ông nhất định sẽ đánh chết anh.
Từ Huy Hùng vội tiến đến chào Từ Hiên Lâm: “ Ba, ngồi xuống đi, ngồi đi.”
“Ba ở đây vừa bẩn vừa bừa bộn, nên con giúp ba dọn dẹp một chút.”
Từ Hiên Lâm khó chịu nói: “Hừ, đồ không lương tâm nhà cậu, uổng công ta coi trọng cậu như vậy, cậu còn muốn tôi ngồi tù thay cậu.”
Từ Huy Hùng vội vàng giải thích: “ Ba, con làm như vậy là muốn tốt cho ba mà thôi.”
Từ Hiên Lâm nói: “Để tôi thay cậu ngồi tù là vì muốn tốt cho tôi sao? Tưởng tôi hồ đồ rồi sao.”
Từ Huy Hùng giải thích: “Ba, ba nghĩ kỹ lại xem, nếu như con ngồi tù, ít gì cũng phải ở từ ba đến năm năm.”
“Đến lúc đó ba làm thế nào? Ai sẽ hầu hạ ba?”
“Nhưng nếu như là ba vào đó thì khác, con đảm bảo sẽ đưa ba ra ngoài trong nửa ngày.”
Từ Hiên Lâm ngạc nhiên nói: “Sao, cậu quen biết người trong đồn cảnh sát?”
Từ Huy Hùng: “Trong mắt con đồn cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087916/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.