Diệp Huyền Tần tiện tay lấy ra khẩu súng của Thành Trung, ném vào ngăn bàn.
“Phương Ngạn bị tình nghi ăn cắp vũ khí và bị đưa ra tòa án quân sự.”
Trộm cắp vũ khí, án quân sự … còn nặng hơn tội tử hình!
Dù sao, tử hình chỉ là giết chết một người, còn nói đến đến án quân sự phải liên lụy đến cả nhà!
Phương Ngạn gào khóc và bị sốc ngay tại chỗ!
Thành Trung: “Đã hiểu, lập tức hành động.”
Cấp dưới vội vàng hành động, người thì khống chế tội phạm, người thì chụp hình làm bằng chứng.
Diệp Huyền Tần giúp Vũ Ngọc Chi băng bó vết thương trên cổ cô: “Tự đi có được không?”
Vũ Ngọc Chi nói: “Hả? Em… Em chóng mặt quá, đứng không nổi…”
“Anh rể, anh ôm em với…”
Nói xong, cô ấy quấn cổ Diệp Huyền Tần bằng cả hai tay.
Diệp Huyền Tần không có lựa chọn nào khác, chỉ đành ôm lấy Vũ Ngọc Chi.
Rất nhẹ.
Vũ Ngọc Chi nép vào vòng tay của Diệp Huyền Tần, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cảm giác tiếp xúc thân thiết với thần tượng là trải nghiệm như thế nào?
Thật khó tả.
Cô chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Chết không hối tiếc, chết không hối tiếc rồi!
Toàn bộ tòa nhà đều là các chiến sĩ của quân đội.
Khi Diệp Huyền Tần đi qua, những binh lính ở đây đều kính cẩn chào và hô lớn: “nguyên soái Tần.”
Cảnh tượng này, không cần nói cũng hiểu.
Lúc xuống đến tầng một, Diệp Huyền Tần nghe thấy có tiếng động phát ra từ tầng hầm.
Sau đó anh mới nhớ ra rằng Từ Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087889/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.