“Anh rể, chúng ta đi thôi.”
Được thể hiện, được khiến đám người khinh bỉ mình phải trầm trồ nên Vũ Ngọc Chi đã không còn giận từ lâu rồi.
Diệp Huyền Tần nói: “Em đã bớt giận nhưng anh vẫn còn chưa nguôi đâu.”
Anh ta cầm chai ruợu lên đi tới trước mặt Đỗ Dũng rồi đập thẳng lên đầu anh ta.
Chai rượu vang vỡ toang bắn lung tung tứ phía, đầu Đỗ Dũng cũng vỡ, máu tươi chảy ròng ròng.
Đỗ Dũng ôm đầu ngã xuống đất, hai tay ôm lấy đầu mà cuộn tròn lại trong miệng còn không ngừng hét thảm.
Làm xong Diệp Huyền Tần mới tháo găng tay trắng vứt xuống đất: “Đụng đến tôi, không có đường sống!”
Anh mang Vũ Ngọc Chi rời đi.
Đi tới cửa, Vũ Ngọc chi bỗng dừng lại không chịu đi tiếp: “Anh rể, còn tiền, tiền của mình.”
Nói xong cô còn muốn quay lại nhặt đống tiền trên đất.
Nhưng lại bị Diệp Huyền Tần ngăn lại: “Số tiền đó cứ gửi tạm ở đây đi, sau lại bảo ông chủ nơi này gửi lại sau.”
“Mà phải nói, bò bít tết ở nơi này thật khó ăn, sau này không nên tới đây ăn nữa.”
Vũ Ngọc Chi nghe anh nói vậy thì liếc anh một cách đầy tinh quái: “Vậy thì đi thôi.”
Chờ hai người đi xa, Đỗ Dũng mới dám chật vật bò dậy.
“Khốn khiếp, Vũ Ngọc Chi, chỉ cần ông đây còn sống thì nhất định sẽ không tha cho mày.!”
Sau đó anh ta lảo đảo từng bước rời khỏi nơi này.
Nhưng anh ta vừa mới bước đến cửa thì đã có một chiếc xe tải quân dụng đỗ ngay đó.
Một đám người ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087872/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.