Đỗ Dũng nhìn cái bao tải rách rưới, bẩn thỉu mà đám nhân viên khệ nệ khiêng vào thì không nhịn được mà cười lên sằng sặng.
“Cái bao tải này là dụng cụ nhặt rác hàng ngày của mày sao, thật không ngờ mà đúng là loạt nhặt ve chai kiếm sống.”
“Sao, mày muốn cầm đống tiền lẻ bẩn thỉu của mày để thanh toán hử?”
Đám người nghe vậy cũng cười hùa theo Đỗ Nghĩa. truyện ngôn tình
Diệp Huyền Trần liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ và nói: “Mở bao tải ra.”
Đây khả năng đúng là một túi chứa đầy rác rưởi bẩn thỉu nếu mà để nó bừa bộn dây bẩn ra nhà hàng thì nhà hàng Tây nhất định phải đóng cửa mất. Nhất định khách hàng sẽ cảm thấy mùi kinh, mất vệ sinh rồi sẽ mất hết khách hàng của quán mất.
Nhìn thái độ của nhân viên phục vụ khả năng sẽ không chịu chủ động mở túi ra, Diệp Huyền Trần bất đắc dĩ đành phải tự mình ra tay, anh cầm con dao nhỏ trên bàn rồi cắt một lỗ hổng lớn trên bao tải kia.
Rầm rầm!
Bao tải đột ngột bị thủng lập tức khiến đống tiền chen chúc bên trong bao thi nhau “lao” ra ngoài.
Tiền nhiều tới mức che kín năm sáu mét vuông sàn nhà.
Ự…C!
Mọi người ai nấy đều dán mắt nhìn xuống đống “giấy” xanh xanh phủ kín trên đất, khiến cho bầu không khí bỗng trở nên im lặng kinh người, thậm chí còn nghe thấy tiếng ai đó nuốt nước bọt!
Tròng mắt kẻ nào kẻ đấy đầu mở trừng trừng như kiểu sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài!
Tiền, một bao tải to đùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087870/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.