Thành phố Lâm Hải, sân bay quốc tết
Sân bay là nơi luôn náo nhiệt ồn
ào, hôm nay một bóng khách du lịch
cũng không có, tiếng kim rơi cũng có
thể nghe thấy rõ ràng.
Chỉ có hàng ngàn người mặc quân
phục đem cả súng thật, đạn thật đang
ngẩng đầu mong chờ.
“Khu thứ nhất, xử lý xong!”
“Khu thứ hai, xử lý xong!”
Đại tá ‘Cô Lang, trên cầu vai có hai
vạch ba sao, nghe xong báo cáo thì thở
phào nhẹ nhõm.
“Sân bay đã được dọn dẹp sạch sẽ,
mời Diệp soái xuống máy bay”
Diệp Huyền Tần vụi tắt điếu xì gà
trong tay, chậm rãi bước xuống máy
bay tư nhân.
Anh ấy mặc áo khoác da, từng cơn
gió lạnh xào xạc, vẻ mặt lãnh đạm,
nhưng không tỏ ra kiêu căng.
Hào quang của một vị vương giả
như muốn bức người.
Ánh mắt của hàng ngàn binh lính
hướng về phía anh tràn đây sự ngưỡng mộ.
Đây là một huyền thoại sống, và
cũng là tin ngưỡng của họ.
Cô Lang vội vàng đến nghênh
đón: “Chào mừng thiếu soái trở vê!”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng gật đầu.
“Cô Lang’ thận trọng nói: “Diệp
soái, gia đình ngài cử người đến đón
ngài, họ đang đợi ở phòng chơ.”
“Họ hình như muốn ngài quay về gia tộc.”
Diệp Huyền Tần dừng bước, đi về
phía phòng chờ.
Một hàng người mặc đồ Tây đang
dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh.
Khi chạm đến ánh mắt kia, những
người mặc đồ Tây run lên bần bật,
không nhịn được quỳ xuống, ánh mắt
đầy cầu xin.
Nếu những người bình thường nhìn
thấy cảnh tượng này, sẽ rất ngạc nhiên.
Đường đường nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1087800/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.