Là hai con người đối lặp hoàn toàn tại Thục Đông Viện. Lôi Tịch là một thiếu gia con nhà giàu, học từ lâu ở Thục Đông và được nhiều người xem là một trong những học viên mạnh nhất trường thì…Nhất Thắng, một đứa trẻ mồ côi được Yên gia nhận nuôi, chỉ vừa học nửa năm đầu tiên tại Thục Đông viện và bị nhiều người xem là một trong những kẻ yếu nhất học viện, kẻ đứng cuối bảng. Vòng đấu cuối cùng của vòng loại không ngờ lại là cuộc đấu của hai người này, tất cả có vẻ là trùng hợp nhưng không…Phùng gia xưa nay đã ngứa mắt Nhất Thắng nhưng biết Lôi Tịch không thích gia đình nhúng tay vào chuyện tình cảm của mình nên âm thầm gây áp lực với ban tổ chức, bắt buộc họ sắp trận như vậy. Trên khán đài, tiếng hò hét từ fan của Lôi Tịch vang lên khi cậu chủ Phùng gia bước ra. Nhất Thắng cũng nhận được rất nhiều sự cổ vũ của mọi người (Người ta cuối bảng chứ đâu phải không có Fan Club mấy đứa) Vừa đặt chân lên sân đấu, Lôi Tịch đã tràn đầy sát khí cùng bộ mặt tức giận. Nhất Thắng chỉ tay vào mặt Lôi Tịch: “Cậu vẫn còn thấy cay à, có đánh nữa được không đó?” Sự tức giận lại lên đến đỉnh điểm, Lôi Tịch đã không kìm chế nổi lôi nguyên trong cơ thể mình, điên cuồng bộc phát những tia điện hoàng kim rực sáng. Trên khán đài là sự “rụn trứn (rụng trứng)” của bao nhiêu cô gái: “Lôi Tịch thiếu gia ngầu quá điiiii” Tiếng thông báo trận đấu bắt đầu, ngay lập tức chân dậm ra sấm chớp, Lôi Tịch: “Mau cúi đầu xin lỗi tôi đi, tôi sẽ tha cho cậu.” Nhất Thắng vẫn đứng đó gãi gãi cái lỗ tay. Trên khán đài, A Vân chỉ có thể che mặt, không dám nhìn: “Cái tên này, bộ thèm đòn rồi sao ?” Lilii: “Nhưng có khi nào Nhất Thắng không nghe thiệt không ?” Lôi Tịch vẫn không thấy chút phản ứng gì của Nhất Thắng, mỉm cười: “Vậy thì…được rồi, đấu thôi.” Vụt tốc đấm mạnh Nhất Thắng một cái vào bụng rồi xoay người tung một cước Tưởng để Nhất Thắng bay ra sân nhưng Lôi Tịch đã cản lại, vung cước đá mạnh Nhất Thắng lên cao rồi lại nhảy lên đá mạnh Nhất Thắng rơi xuống sân đấu. Tia sét vẫn còn loé sau mỗi đòn đánh của Lôi Tịch dồn vào Nhất Thắng. Ái Ngân: “Không có cơ hội đỡ luôn.” Nhất Thắng mình mẩy đã đầy vết thương, cơ thể vẫn còn nhiễm ánh điện của Lôi Tịch, miệng chảy máu đứng gượng dậy, không nói nên lời. Lôi Tịch tụ kích hồn điện vào bàn tay, lao tới đập mạnh Nhất Thắng xuống đất. Nhật Minh thương xót thay Nhất Thắng: “Aww” Chưa kết thúc, sự giận dữ của Lôi Tịch biến cậu như một con quái thú nhanh chóng tung một cước từ trên không xuống Nhất Thắng. Cứ như thế, mỗi ánh chớp loé lên là Nhất Thắng phải lãnh một đòn dồn sức của Lôi Tịch. Lãnh đòn một hồi lâu, Lôi Tịch tạm thời lui lại. Nhất Thắng vẫn đứng dậy một cách gắng gượng, cơ thể đã đầy máu. Rút trường kiếm lao đến, Nhất Thắng dễ dàng bị Lôi Tịch đỡ lại. Ngay lập tức thêm một đòn như trời giáng vào bụng Nhất Thắng, khiến Nhất Thắng như đau đớn tột cùng mà gục xuống nhưng vẫn chưa có dấu hiệu đầu hàng. Lôi Tịch mỉm cười: “Thật sự tôi không nghĩ sao Yên Tử có thể lạnh lùng với bao người mà riêng cái tên ở ké như cậu lại dành tình cảm nhiều đến thế ?” Câu trả lời tự tin đến mức khiến kẻ buồn cười nhưng kẻ nể phục, thương xót thảm cảnh của Nhất Thắng: “Chắc vì tôi đẹp trai hơn cậu.” Tức giận lên, Lôi Tịch tụ Lôi Nguyên vào chân, tung ngay một lôi cước vào Nhất Thắng, đá văng ra xa. A Vân: “Thật sự là không dám nhìn nữa luôn ấy.” Lôi Tịch nắm cổ áo Nhất Thắng nhấc lên: “Chỉ có thể do ngươi mặt dày thì có, đáng chết. Cái đồ rác rưởi.” Rồi ném mạnh Nhất Thắng ra xa. Lôi Tịch quay mặt lên nhìn Yên Tử: “Nhìn thấy chưa, Nhất Thắng là một kẻ yếu như thế. Hăn sẽ không thể bảo vệ em đâu Yên Tử. Chỉ có anh thôi.” Nhiều người cho khoảnh khắc này là khoảnh khắc rất lãnh mạn, đôi mắt hâm mộ Yên Tử lẩm bẩm: “Ai cần tên Pikachu nhà ngươi bảo vệ chứ, phiền chết đi được.” Sau đó, Nhất Thắng gắng gượng chống tay dậy: “Lảm nhảm, lảm nhảm.” Lôi Tịch nghe xong, tức giận xoay người đá Nhất Thắng thêm một cú nữa: “Cái tên sống dai chết tiệt, im lặng. Đây là khoảnh khắc ta tỏ tình với Yên Tử đó đồ thất bại. Còn phá đám thì ta xử sạch nhà ngươi.” Rồi quay sang Yên Tử, tiếp tục dụ con gái nhà người ta: “Yên Tử, anh thật sự rất thích em. Từ hồi lớp 5 rồi, sao em cứ mãi tránh mặt anh thế ?” Minh Thiện mỉm cười: “Do cậu không đẹp trai bằng Nhất Thắng.” Nhìn Minh Thiện, Lôi Tịch: “Ngậm cái miệng lại nghe.” Yên Tử thở dài: “Vậy thì cậu đánh bại Nhất Thắng cho tôi xem đi.” Lôi Tịch mỉm cười tự tin: “Nhất Thắng ra nông nổi này, chỉ cần đá nhẹ là ra sân rồi.” Từ phía sau, Nhất Thắng: “Vậy sao ?” Lôi Tịch nghe thấy giọng Nhất Thắng, tức giận tụ lôi nguyên vào tay, xoay người lại tung một cú đấm. Khoảnh khắc mọi người lặng thinh, chỉ còn nghe tiếng của dòng điện roẹt roẹt và ánh sáng chớp tắt mà thôi…Một tay Nhất Thắng đỡ lại cú đấm của Lôi Tịch. Lôi Tịch: “Cái…cái gì ?” Nhất Thắng mỉm cười, đôi mắt xanh dương nhạt giờ trở nên sâu thẳm đáng sợ, lạnh lùng. Bàn tay Nhất Thắng là một dòng điện xanh đỡ lại dòng điện hoàng kim của Lôi Tịch. Trên khán đài, ai cũng hết sức bất ngờ chỉ riêng Yên Tử đang mỉm cười, Minh Thiện chống tay ngồi xem, Đại Thắng và Shen chia nhau gói bánh vừa ăn vừa xem. Ái Ngân: “Chuyện gì thế này ?” A Vân: “Lúc nãy…Nhất Thắng cơ thể đầy vết thương, bầm dập nhưng sao bây giờ như không có chuyện gì hết vậy ?” Đình Khải mỉm cười tự đắc: “Dòng điện thật đẹp.” Trong lúc Lôi Tịch vẫn còn người, Nhất Thắng xoay người vung chân đá Lôi Tịch ra xa. Nhanh chóng giữ người lại, Lôi Tịch vận lôi thì nhận ra Nhất Thắng đã biến mất. Bất ngờ từ phía sau, Nhất Thắng một kích chưởng lôi đánh bay Lôi Tịch ra khỏi sân. Sự bàng hoàng của Fan Lôi Tịch: “Không, Lôi Tịch thiếu gia lại bị hạ rồi sao ? Cái tên Nhất Thắng này đang xài hack rồi.” Lúc này, người được kính trọng nhất nhìn thế giới, một OverMan đã từ lâu đời – Kinkou xuất hiện nhìn Nhất Thắng. Khoảnh khắc lặng và…”Eh ? Nhất Thắng quen biết ngài Kinkou sao ?” Đứng nhìn Lôi Tịch, Nhất Thắng mỉm cười một cách đầy mỉa mai… Cậu thua tôi rồi, End Game !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]