Chương trước
Chương sau
Rèn luyện là cách để tạo ra những người chiến binh và thi đấu là cách để phát triển chiến binh đó. Một trong những ngôi trường đào tạo chiến binh có tiếng, Thục Đông Viện không thể thiếu những cuộc thi đấu cho các học viên của mình. Như thường lệ, mỗi năm sẽ có hai cuộc thi đấu xếp hạng cho các khối được tổ chức giữa học kì. Tại khối lớp 11, Lôi Tịch chính là quán quân của học kì vừa rồi. Nhưng đây chỉ vì có vài người không tham gia mà thôi.
Sự hào hứng về cuộc thi đấu sắp tới đang lan toả khắp cả Thục Đông viện lẫn khắp thành phố. Mọi người đang thi nhau bàn tán, đoán về người sẽ đứng đầu bảng lần này. Nhiều người khẳng định Lôi Tịch vẫn sẽ là người giành chiến thắng nhưng đâu đó, vẫn có người nghĩ Lôi Tịch sẽ khó chiến thắng hơn khi bất ngờ có vài người bây giờ mới tham gia. Trong lớp 11A, Minh Thiện đang ngồi ăn bữa sáng của mình cùng mọi người. Ái Ngân: “EH ? Anh sẽ tham gia thi đấu sao ? Chẳng phải kì I dù có thuyết phục cỡ nào anh cũng không đi cơ đấy.” A Vân háo hức: “Minh Thiện sẽ tham gia sao ? Thật mong đợi quá đi.” Nghe tin Minh Thiện sẽ tham gia thi đấu, các nữ sinh từ “mọi miền tổ quốc” tụ hội quanh Minh Thiện. Cố gắng chen ra khỏi đám đông, Nhất Thắng tay cầm ly nước miệng còn ngậm miếng bánh mì: “Đúng là, có chết cũng không nên ngồi gần cậu ta.” Bỗng Nhất Thắng nghe tiếng kêu cứu từ trong đám đông, một cái tay giơ ra. Nhất Thắng nắm lấy kéo người bạn của mình, Nhật Minh thở dốc: “May quá, thoát rồi.” rồi quay sang cảm ơn Nhất Thắng, Nhật Minh: “Cậu tiếp tục tham gia đúng không Nhất Thắng ?” Nhất Thắng gật đầu: “Ừm, tham gia cho vui nhà vui cửa.” Nhật Minh: “Cậu đúng là cố gắng thật đấy, haizzz, chỉ tiếc mình là xạ thủ, kiểu thi đấu đối kháng ở các vòng đầu khó cho mình quá. Nhất Thắng, cố lên đấy. Vượt qua cái danh hiệu cuối bảng của cậu đi !” Nhất Thắng: “Cậu đang ủng hộ hay bới móc nỗi đau của mình vậy ?” Từ ngoài đi vào, Lôi Tịch: “Haizzz, dù có ủng hộ cách mấy thì Nhất Thắng cũng không thể thoát khỏi cái danh hiệu cuối bảng với thành tích học tập đó đâu.” Nhật Minh: “Cái tên đáng ghét này !” Nhất Thắng đưa tay cản Nhật Minh, nói với Lôi Tịch: “Phùng Lôi Tịch, cần ăn sing gum không ? =)” Những học viên bám theo Lôi Tịch: “Mày, muốn chết sao ?” Lôi Tịch: “Không sao, không sao. Nhất Thắng chỉ mới chuyển tới trường chúng ta học năm nay mà đã dành được vị trí cuối bảng rồi. Thực lực rất lớn, rất lớn, có thể nói là vượt xa đám học sinh lớp một rất nhiều.” Sau đó là tiếng cười mỉa mai. Minh Thiện: “Này, Lôi Tịch. Sao cậu nói lắm thế.” Lôi Tịch: “Nam thần Minh Thiện của nhà họ Dương đứng ra bênh vực cho Nhất Thắng, hai người thích nhau à ?” Minh Thiện: “Cái mồm nói bừa này !” Nhìn xung quanh, những nữ sinh bỗng đỏ mặt, trong đầu họ đang là một bộ phim đam mỹ đậm chất ngôn tình. Minh Thiện nhíu mặt: “Họ đang nghĩ gì vậy trời ?” Nhất Thắng vẫn bình chân như vại, không nói gì. Lôi Tịch lại làm tới: “Oh, mình nói đúng rồi sau hả Nhất Thắng ?” Bỗng thu hút toàn bộ ánh nhìn, đại mỹ nhân Thục Đông Viện Yên Ngọc Chi (Yên Tử) bước vào: “Lôi Tịch, cậu xem phim Poko no Pico nhiều quá nên nghiện quá rồi đúng không ?” Lôi Tịch từ nhỏ đã thích Yên Ngọc Chi, hai gia đình lại là bạn làm ăn chung. Lôi Tịch: “Yên Tử à, anh tìm em nãy giờ. Nghe tin em cũng tham gia thi đấu, anh định mời em ăn một bữa. Nếu chung ta gặp nhau ở vòng chung kết, em muốn chiến thắng anh sẽ nhường.” Yên Tử: “Bổn tiểu thư không cần ai nhường cả. Mình cũng sẽ không đi ăn với cậu đâu.” Lôi Tịch: “Dù sao chúng ta cũng là bạn từ thời tiểu học rồi, em không thể nể tình bạn bè đi ăn với anh sao. Phùng gia và Yên gia cũng có quan hệ hợp tác mà.” Yên Tử không quan tâm, nắm lấy tay Nhất Thắng kéo đi: “Đi ăn thôi Nhất Thắng, em đói lắm rồi” Chuyện này cũng không còn quá bất ngờ nữa, đặc biệt là với mọi người ở Thục Đông Viện. Như mọi lần bị từ chối, Lôi Tịch tức giận nắm chặt tay rồi quay mặt bỏ đi cùng suy nghĩ: “Thật sự hy vọng ta sẽ được gặp ngươi đã đập gãy tứ chi của ngươi ra, Nhất Thắng.” Dù sao thì cũng may cho Nhất Thắng khi ở học kì trước đã bị hạ ngay vòng đầu và không phải gặp Lôi Tịch, kẻ lúc nào cũng muốn xơi tái mình. Nhật Minh: “Này, Lôi Tịch. Sắp vào học rồi, cậu mà vào lớp trễ là lớp trưởng ghi sổ đầu bài ấy nhé.” Rồi che miệng cười đắc ý. Nhắc tới lớp trưởng, đây cũng là người rất ít tham gia các cuộc thi nhưng mỗi lần tham gia đều đánh bại Lôi Tịch. Cơn lốc bạc Đơi Hồng Phong hay còn gọi là Shen. Người anh cả trong ba anh em họ Dương là Đại Thắng lần này cũng tham gia, đây hiện cũng là một OverMan trẻ tuổi. Sau khi thấy người chiến thắng được rất nhiều nữ sinh vây quanh thì Đại Thắng quyết định tham gia.
Những buổi ngày trước khi cuộc thi đấu bắt đầu cũng hết. Tại nhà Yên Tử, một căn biệt thự riêng. Yên Tử đang chuẩn bị xuất phát, Nhất Thắng: “Cậu là con rùa hay sao mà chậm dữ vậy ?” Yên Tử: “Con gái thay đồ phải chậm chứ !” Người quản gia cũng như mẹ nuôi của Yên Tử, Vi Vân: “Tiểu thư nói đúng đấy thưa cậu chủ Nhất Thắng.” Nhất Thắng: “Haizzz… Nhưng mà lâu quá…lâu quá…” Yên Tử: “Vậy anh nhanh thì lên đây thay đồ dùm em đi !” Vi Vân: “Tiểu thư nói đúng =))).” Nhất Thắng: “Thôi, cậu cứ từ từ thay.” Rồi chạy ra bếp mở tủ lấy nước mà uống. Vừa tới, Minh Thiện đi vào chỉ thấy Nhất Thắng liền hỏi: “Ơ, Yên Tử vẫn chưa ngủ dậy à ?” Vi Vân: “Cậu Minh Thiện, tiểu thư đã tỉnh dậy lâu rồi để đánh thức cậu chủ Nhất Thắng. Hiện giờ thì bận thay đồ nên chưa xuống được.” Nhất Thắng: “Thay đồ gần mấy tiếng.” Minh Thiện: “Cũng chịu thôi, mình tới đây trước vì con em gái mình với ông anh nữa vẫn còn chau chuốt tóc tay ở nhà. Tưởng tới đây là đi liền, ai ngờ. Mà nhớ là cậu thay đồ nhanh lắm mà, sao không…” Nhét ngay cái bánh mì vào miệng Minh Thiện, Nhất Thắng: “Sáng chưa ăn nên đói rồi đúng không, ăn đi rồi ngậm miệng lại.” Vi Vân giơ tay, mở miệng định nói thì Nhất Thắng nhét luôn cái bánh mì tiếp theo vào miệng, Nhất Thắng: “Mẹ nuôi cũng ăn đi, sáng giờ nói nhiều quá chắc cũng đói rồi.”
Tại Thục Đông Viện, quảng trường nơi tổ chức giải đấu đã được chuẩn bị đầy đủ âm thanh ánh sáng hiện đại cho giải đấu này. Những băng ghế trải rộng xung quanh sân đấu bắt đầu đông nghẹt người. Bên ngoài trường, nơi những màn hình trực tiếp được bố trí cũng đã kín người xem. Cuộc thi lấy điểm diễn ra, các học viên đang ký tham gia sẽ bước vào hệ thống không gian ảo hay còn gọi là sân đấu ảo cảnh. Tại đây các thí sinh tự do di chuyển trong không gian rộng một nghìn kilomet vuông với mục đích săn càng nhiều ảo thú và thu thập càng nhiều ảo vật càng tốt. Mười sáu thí sinh cao điểm nhất sẽ bước vào vòng loại trực tiếp. Nếu có bất kì hành vi tấn công nhau trong vòng này, sẽ bị loại ngay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.