“Lục Vĩnh Hi, tôi đã bảo em phải chú ý an toàn cơ mà, mất cảnh giác rồi đấy.”
Là giọng nói của hắn.
Lục Vĩnh Hi xoay người, cậu thấy rõ người sau lưng mình là ai, cảm xúc lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng, bất an trong nháy mắt tan biến chẳng còn lại thứ gì.
Lệ nóng dâng trào, mắt cậu đỏ hoe, chỉ im lặng đứng đó chẳng nói chẳng rằng, cũng không đến ôm lấy hắn.
Cố Viễn Quân chậm rãi đi đến dùng cánh tay đầy máu ôm chặt lấy cậu, nhỏ giọng trêu: “Tay tôi dính đầy máu, xin lỗi em nhưng tôi muốn ôm em rồi, liền không nhịn được nữa.
Hắn xin lỗi nhưng lại không mang theo chút thành ý nào, máu trên cánh tay hắn còn loan đầy ra khắp chiếc áo len trắng cổ cao của cậu đây này.
Lục Vĩnh Hi vẫn im lặng không trả lời hắn câu nào, chỉ là bả vai nhỏ gầy kia vô thức run lên, thế là ngài thiếu tá vụng về nhận hết mọi lỗi lầm về mình.
“Tôi sai rồi.”
“Ngài...đã làm gì đâu.” Cậu nhỏ giọng rầu rĩ nói.
Cố Viễn Quân động vai trái đang bị thương của mình một chút, vươn tay xoa xoa tóc cậu, quen thuộc trấn an tinh thần Lục Vĩnh Hi như bao ngày: “Em không muốn nói chuyện với tôi, có lẽ tôi đã vô thức làm em buồn mà tôi không biết thôi.”
Cậu khàn khàn đáp lời: “Không có mà...em không giận ngài chút nào... em phải xin lỗi mới đúng, tại em nên ngài mới bị thương”
“Vết thương này do tôi chạy khỏi bầy xác sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-omega-xuyen-den-mat-the/3651359/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.