Tất cả mọi người đều đã trở lại xe chuẩn bị rời đi, Lục Vĩnh Hi vừa nghe được tiếng gọi của hắn, cả người dường như liền vô lực, cậu chẳng còn muốn kiên cường chống đỡ gì nữa hết. 
Đàn xác sống bị đạn năng lượng đẩy ra xa hàng chục mét, cơ giáp được thu lại, cả người cậu rơi xuống từ trên không, vẫn may Cổ Viễn Quân đã nhanh tay chộp lấy cậu để Lục Vĩnh Hi không ngã thẳng xuống mặt đất. 
Hắn bế sốc cậu lên chạy nhanh vào xe, rời đi ngay tức khắc. 
Lần nào cũng như thế, hắn đã sớm quen thuộc phóng thích dị năng của mình bao quanh cả người cậu, chỉ hi vọng cậu thấy dễ chịu hơn một chút. 
“Em thấy sao rồi?” Giọng hắn khàn đi thấy rõ, đôi mắt nâu nhạt hiện lên nỗi niềm lo lắng vô bờ. 
“Đau...đau..” 
Hai mắt Lục Vĩnh Hi nhằm chặt, tay vô thức nắm lấy góc áo hắn, nét mặt đau đớn đến khó tả. Cố Viễn Quân nhẹ nhàng vén phần tóc trước trán của cậu sang một bên để nó không đâm vào mắt cậu, giọng hắn vang lên một cách nhẹ bẫng: “Vì sao phải đến những lúc như thế này em mới chịu nói đau?” 
Cố Viễn Quân nhìn lại ngọn lửa lớn kéo cao ở đằng sau, tiếng gầm gừ của xác sống sớm đã không còn nghe thấy. Hắn vẫn hết sức cẩn thận nhẹ xoa xoa tóc cậu, vừa truyền dị năng của mình đi khắp cơ thể Lục Vĩnh Hi, thiếu tá nhỏ giọng nói thật khẽ bên tai cậu. 
“Đừng như thế nữa, tôi đau thay em mà.” 
Chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-omega-xuyen-den-mat-the/3647835/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.