Cố Viễn Quân đưa cậu trở về phòng đắp chăn cho Lục Vĩnh Hi cẩn thận mới ngồi một bên giường nắm tay cậu liên tục truyền dị năng của mình vào. Đến khi cơ thể cậu không còn thiếu năng lượng nữa, hắn mới nhẹ mở cửa rời đi.
Chắc hẳn ngoài kia ồn ào lắm.
“Cố Viễn Quân, đến phòng làm việc của ta.”
“Vâng, thưa đại tá.”
Bóng lưng hắn dần mờ đi trong bão tuyết, trời lạnh đi, lòng người cũng lạnh.
Cổ Bắc Mục nghe được những âm thanh chất vấn trong bộ đàm, hàng mày ông càng ngày càng nhíu chặt. Tiếng gõ cửa có quy luật vừa vang lên, ông đã lạnh giọng nói với người ở bên ngoài.
“Vào đi.”
Cố Viễn Quân cúi người thực hiện đúng lễ nghĩa, nhưng chưa kịp để hắn cất lời, ông ấy đã giả vờ lớn giọng nói: “Sao con lại giấu mọi người chuyện mình có dị năng chữa trị mạnh mẽ như vậy hả? Là một quân nhân trách nhiệm của con là bảo vệ tất cả mọi người không nhớ sao? Thật khiến người thất vọng mà” (4)
“Thưa ngài, tôi nhớ.”
“Vậy sao con còn...
“Đại tá, cho tôi xin phép được cắt ngang cuộc trò chuyện này một chút” Phó Hoài Chu từ bên ngoài đi vào nghiêm túc tuyên bố: “Tôi tạo ra kháng thể ngăn
chặn sự phát triển của virut khi bị cắn từ máu thiếu tá rồi”
Cố Bắc Mục nghe vậy liền vui vẻ đứng dậy đi đến vỗ vỗ vai Phó Hoài Chu liên tục khen ngợi ba chữ tốt, bộ đàm sớm được ngắt kết nối kể từ khi Phó Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-omega-xuyen-den-mat-the/3645348/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.