Trong giấc mơ, Lục Vĩnh Hi khi còn nhỏ được vui vẻ, chạy nhảy, tự do hòa mình vào cánh đồng hoa ngát hương. Ánh nắng nhẹ nhàng sưởi ấm cậu, hương hoa dịu dàng đến vỗ về cả người đầy thương tích của cậu. Bài ca của gió khiến tâm trạng cậu thả lỏng, hạnh phúc mà mỉm cười, nụ cười rực rỡ còn hơn cả trăm loại hoa thơm, cỏ lạ trên cánh đồng ấy.
Cậu khao khát về một tuổi thơ thoải mái như thế, về một quá khứ không tồn tại, tất cả chỉ là tưởng tượng, là sự ảo tượng về quá khứ của cậu ở một thế giới khác mà thôi
Dù vậy nó vẫn khiến Lục Vĩnh Hi vô thức ở trên lưng thiếu tá mỉm cười. Cố Viễn Quân nhỏ giọng kiểm tra tình hình của cấp dưới: “Báo cáo tình hình hiện tại cho tôi.”
“Thưa thiếu tá, việc cứu trợ của đội 1 vẫn đang tiến hành thuận lợi.”
“Thưa thiếu tá, đội 4 tình hình cứu viện tốt.”
“Thưa….”
“Được, tôi đã biết.”
Cố Viễn Quân vô cảm nhìn ba con xác sống dưới cầu thang, hắn nâng súng bắn hạ trước khi chúng đến gần.
Súng của Cố thiếu tá đã được gắn ống giảm thanh nhưng tiếng động nhỏ phát ra vẫn khiến người đang chìm trong mơ trên lưng hắn cau mày cảnh giác. Cố Viễn Quân vụng về vươn tay ra sau nhẹ vỗ vỗ lưng cậu. Hắn nhớ khi còn bé mẹ hắn cũng hay dỗ hắn như thế này mỗi khi hắn tỉnh giấc, hi vọng nó sẽ có tác dụng với cậu.
Tầng 2 có xác sống, thiếu tá lấy từ trong túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-omega-xuyen-den-mat-the/3644382/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.