Sáng hôm sau, Lục Vĩnh Hi thay bộ đồ Trần Miên Đông đưa cho, tóc cậu buộc cao hết ra phía sau lộ ra đường cằm thanh tú, tinh xảo. Cậu nhìn nửa cánh tay máy của mình chậm rãi cầm lấy chiếc găng tay đen trên bàn đeo vào. Lục nguyên soái nhét thứ vũ khí bản thân chưa từng sử dụng vào bên chiếc bao súng bên hông. 001 quét qua cây súng ngắn của cậu cho ra phân tích sơ bộ về loại vũ khí này. 
“Nó không dùng năng lượng như những loại súng mà tôi biết nhưng nguyên lý hoạt động khá đơn giản, ngài chỉ cần nhắm chuẩn mà bắn là được. Tôi nghĩ nó sẽ không làm khó được ngài, chỉ là số lượng đạn có giới hạn.” 
“Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi.” 
Cậu nhẹ nhàng gài bao súng lại nhỏ giọng nói tiếp: “Nếu đã có giới hạn vậy cứ để đó đi, ta cũng không cần dùng nó.” 
Lục Vĩnh Hi ra cửa, đôi mắt khẽ dao động nhìn những hàng xe bọc thép đậu kín cả lối vào căn cứ mà tâm trạng cứ bồn chồn, nôn nao. Cái cảm giác nguy hiểm sắp đến này cậu rất quen thuộc, là một kiểu trực giác, là một nhận định được bộ não truyền tải đến tất cả các giác quan. 
Không biết sao Lục Vĩnh Hi cảm thấy bản thân sẽ gặp chuyện gì đó không hay ho gì cho cam. 
Nhưng dù biết là thế cậu vẫn phải cùng bọn họ đi làm nhiệm vụ, cậu đã hứa sẽ bảo vệ “đồng đội” của mình. 
Là đồng đội, chiến hữu thật sự chứ không phải là người hợp tác lợi dụng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-omega-xuyen-den-mat-the/3644379/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.