Chương trước
Chương sau
Giọng nói của Dương Thanh vừa dứt, từ trong bóng tối bên cạnh đột nhiên có hai nhóm người đi ra.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu đứng đẳng xa, ôm quyền cúi đầu nói với Dương Thanh: “Xin lỗi cậu Dương, hồi nãy vừa đi ngang qua đây nên đã làm phiền mọi người. Bây giờ chúng tôi sẽ rời đi ngay!”

Dứt lời, người người đàn ông dẫn đầu kia không quay đầu lập tức dẫn thêm các đệ tử bên cạnh, rũ rời đi.

Không ai để ý sau lưng đám người lớn này, đầu đổ đầy mồ hôi rồi. Vì họ đã thấy được thủ đoạn khủng bố của Dương Thanh trước đó mà sợ hãi.

“Hình như đám người kia là Lưu Gia Tông và Thanh Thủy Tông!"

"Từ trước đến giờ, mối quan hệ giữa Thiên Lôi Tông bọn mình với đám đó đâu có tốt đẹp gì đâu. Sao bọn chúng lại đến nơi này chứ?”

“Đúng như ta nghĩ, có rất nhiều tông môn mượn nhân cơ hội này mà đến gây chuyện với Thiên Lôi Tông đấy!"

... 

Các đệ tử Thiên Lôi Tông nhanh chóng nhận ra hai đoàn người kia, mà bàn tán xôn xao.

Gương mặt của Lôi Chấn Thiên cũng đanh lại, ông ta thở dài. Thoáng chốc, trông ông ta đã già đi mấy chục tuổi.

“Nếu chuyện này không giải quyết triệt để, thì tôi sẽ không rời khỏi Thiên Lôi Tông. Tất cả mọi người rút về, đi nghỉ ngơi sớm đi!”

Dương Thanh nói dứt lời, lập tức sử dụng một trận pháp xung quanh Thiên Lôi Tông. Trận pháp này giúp cho anh phát hiện khi người ngoài đến gần.

Sau khi làm xong những chuyện này, anh lập tức về lại chỗ tiểu viện vừa xảy ra sự cố ở Thiên Lôi Tông.

Lôi Chấn Thiên thấy anh không rời khỏi Thiên Lôi Tông cũng hơi lo. Ông ta vẫn đang lo, dù anh có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, nhưng anh chỉ có một mình. Làm sao mà đấu lại với các thể lực cường giả trong lượng lớn các tông môn bắt tay với nhau được chứ?

Hôm nay, anh chỉ giết hai tông môn và đẩy lùi hai tông môn khác mà thôi. Ngược lại, trong cả Thanh Long Thành thì tính ra cũng vài trăm cái tông môn lớn nhỏ rồi. 

Các đệ tử của Thiên Lôi Tông lại nghĩ ngược lại với tông chủ bọn họ, họ đã vô cùng sợ hãi với các hành động của Dương Thanh. Họ còn thầm nghĩ, nếu bản thân là anh đã chuồn mất dạng từ sớm rồi.

Trong lòng đột nhiên có chút lòng kính nể với Dương Thanh, nhưng mà bảo bọn chúng làm vật thí mạng giúp Dương Thanh. Họ vẫn không muốn.

"Tiếp theo đó, có hai thể lực tông môn đến vào ban đêm, la hét đòi báo thủ cho Hoàng Vĩnh Xương. Kết quả, chỉ trong một thời gian ngắn tất cả đều bỏ mạng ở ngoài cửa của Thiên Lôi Tông.

Đến ngày hôm sau, liên tiếp có thế lực tông môn ồ ạt tiến đến. Nhưng có vài tông môn không mạnh bằng Thiên Lôi Tông, đa số bọn chúng dựa vào số lượng đông nhờ hợp tác mà đến tông môn khác kêu gào.

Bọn chúng làm thế chì muốn nịnh bợ Hoàng Vĩnh Xương để lấy được đan dược, trong đầu còn nghĩ rằng bản thân sẽ dễ giải quyết vì anh chỉ là một thanh niên.

Nhưng bọn chúng có nằm mơ cũng không ngờ rằng, tên thanh niên bị bọn chúng khinh bỉ kia không cần tốn nhiều sức đã diệt sạch bọn chúng rồi.


Tuổi anh còn trẻ mà đã có thực lực đáng ngạc nhiên như thế, nếu anh có thể trấn giữ tông môn cho bọn họ thì dù trả bất cứ cái gì nào, họ cũng thấy rất đáng.

Nhưng bọn chúng đến nơi cũng không thấy nổi mặt của Dương Thanh, trước đó đã bị anh hạ lệnh cho Lôi Chấn Thiên đuổi đám người đó đi.

Hai ngày gần đây, Lôi Chấn Thiên tiếp xúc với Dương Thanh cũng đã sinh ra cảm giác kính nể anh từ tận đáy lòng.

Thậm chí, ông ta còn phát hiện các đệ tử trong tông môn mình, cũng bắt đầu có suy nghĩ thần phục anh. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.