Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó, Liễu Thanh Thanh bất ngờ đến trợn tròn mắt.

Bởi vì các sư đệ từ trước đến giờ luôn sợ hãi bản thân, bây giờ chỉ dùng gương mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn cô ta mà không dám đến gần.

“Sư... Sư tỷ, không phải bọn em không giúp chị, cũng tại chị... Chị, gương mặt của chị... Em... Chúng em sợ...”

Một đệ tử nghe cô ta quát, đành lắp bắp giải thích nhưng câu từ rất lộn xộn.

Liễu Thanh Thanh nghe thế, đột nhiên thấy căng thẳng. Có một dự cảm xấu đang ập vào trong lòng của cô ta.

Cô ta lập tức vươn tay ra theo bản năng, bấy giờ mới phát hiện đôi tay trắng nõn của mình đã khô khốc và nhăn nheo như một bà già.

Cô ta nhìn thấy hình ảnh này mà không thể tin nổi vào sự thật, chết lặng tại chỗ.

Sau khi cô ta nhận thức được rồi, mới vội vàng vươn tay ra chạm vào gương mặt của bản thân. Chỉ vừa chạm vào thôi, cô ta đã ngây ra, thiếu chút nữa đã bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.

“Chuyện... Chuyện này không thể nào xảy ra được, chắc chắn không thể nào. Mặt của tao, mặt của tao. Mày là thứ khốn nạn đáng chết, đồ súc sinh. Mày đã làm cái gì với tao hả? Tao giết mày chết, tao phải giết mày.

Ngay lập tức, trong không gian của Thiên Lôi Tông đều vang vọng tiếng gầm thét bén nhọn và đầy tức giận của Liễu Thanh Thanh.

Mọi người có thể đoán được, cô ta là một người phụ nữ yêu cái đẹp từ gương mặt trang điểm thật đậm kia. Mà bây giờ, gương mặt cô ta yêu thích kia đã biến thành một dáng vẻ như quái vật, chuyện này khiến cô ta cảm giác còn đau khổ hơn việc bị giết chết.

Liễu Thanh Thanh cảm nhận xúc cảm từ đầu ngón tay truyền đến, nên cô ta không dám tượng tưởng gương mặt của bản thân đã biến thành dáng vẻ gớm ghiếc gì rồi.

Lúc này, Hoàng Tự Cường đang đứng một bên cũng mở miệng nói chuyện. Hắn ta tỏ vẻ rất đau đớn mà an ủi: “Sư tỷ, em thật sự không đành lòng khi nhìn thấy chị biến thành dáng vẻ như thế này. Tại em không tốt, không bảo vệ được chị. Nhưng mà chị cũng thấy rồi đấy, bọn em hoàn toàn không phải đối thủ hắn †a, thật ra em cũng muốn cứu chị đấy nhưng hắn ta sẽ giết em mất. Xin chị hãy hiểu giùm em, em sẽ đi tìm sư phụ giúp chị ngay!”

Hoàng Tự Cường nói xong, vội vàng xoay người rời đi.

Nhưng hắn ta cũng không đi tìm Hoàng Vĩnh Xương, mà đi vào một nơi khác để nghỉ ngơi.

“Hừ, cái đồ nữ nhân rác rưởi như mày nên chết sớm từ lâu rồi mới phải. Mày tưởng tao không biết chuyện ghê tởm mà mày với ông sư phụ già khú đế kia làm sao?”

“Cái thứ ngày nào cũng coi thường người khác như mày, xứng đáng biến thành quái vật. Ha ha ha ha... Thật khiến lòng người thoải mái”.

“Tao đoán, lão già sư phụ kia cũng sẽ thấy ghê tởm với cái dạng này của mày thôi. Từ nay về sau, mày mất đi sự quan tâm đặc biệt của lão ta, thì Hoàng Tự Cường tao đây sẽ trở thành đại đệ tử thôi!”

Hoàng Tự Cường nhàn nhã nằm trên chiếc ghế mây ở sân mà lẩm bẩm, cảm thán.

Tuy thường ngày, trông mối quan hệ giữa hắn ta với Liễu Thanh Thanh vô cùng tốt. Nhưng thật ra bởi vì, bên cạnh Hoàng Vĩnh Xương chỉ có một nữ đệ tử là Liễu Thanh Thanh, cho nên hắn ta chỉ có thể tìm đến cô ta để thỏa mãn dục vọng của bản thân.


“Không được! Lão già kia vô cùng yêu chiều con tiện nhân này, nếu lão mà biết mình không thông báo với lão chuyện này thì sẽ trách tội mình mất!”

Hoàng Tự Cường vui mừng một lúc, sau đó mới bình tĩnh suy nghĩ. Thế là hắn ta vội vàng đứng dậy, rời khỏi nơi ở.

Lúc này, Lôi Phàm bước vào báo cáo đã vội vàng vọt vào phòng của Lôi Chấn Thiên.

“Ai cho tự tiện vào? Không biết gõ cửa à?” Lôi Chấn Thiên thấy Lôi Phàm nhào vào phòng không một chút phép tắc, chọc cho Hoàng Vĩnh Xương đang ôm mỹ nhân trong ngực đột nhiên tức giận. Lôi Chấn Thiên lập tức quát lên với Lôi Phàm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.