Thấy cảnh này, mọi người không khỏi trừng to hai mắt. “A... không! Cánh tay của tôi, cánh tay của tôi...” Thân Nguyên hét thảm, âm thanh vang vọng khắp Hợp Hoan Tông.
Thân Nguyên nằm mơ cũng không ngờ cánh tay của mình sẽ bị một 'con kiến hôi cắn đứt.
Dương Thanh nhẹ nhàng nhảy lên, tiếp được kiếm Thần Vương, anh không để ý tới Thân Nguyên, chỉ lo đánh giá kiếm Thần Vương trong tay.
Một luồng linh lực ập vào, vô cùng thần kỳ, có thể giúp tăng thực lực của người cầm kiếm.
Nhưng so với kiếm Thiên Tử của anh thì vẫn yếu hơn một chút.
Hơn nữa, lúc này, kiếm Thần Vương đã bị một đòn vừa rồi chém ra một lỗ thủng.
Ánh mắt Dương Thanh nhìn sang Thân Nguyên, giễu cợt: “Kiếm Thần Vương cũng chỉ được thết”
Nghe Dương Thanh nói vậy, Thân Nguyên giật khoé môi, ông ta cũng không ngờ kiếm Thần Vương mang tới vô vàn vinh quang cho mình lại chẳng khác nào đống sắt vụn trong mắt Dương Thanh.
Khi thấy kiếm bị đâm thủng một lỗ, ông ta càng khiếp sợ, nghe đồn kiếm 'Thần Vương vốn không thuộc về nơi này.
Nhưng thứ thần bí như thế lại bị đâm ra một lỗ thủng.
Ông ta không cam tâm, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật, lớn tiếng gặng hỏi: “Ranh con, mày là ai? Chắc chắn mày không tới từ thế tục, cho dù là cường giả Trung giới giới Cổ Võ, e là cũng không thể chém thủng kiếm Thần Vương...”
Dương Thanh hừ lạnh: “Về vấn đề này, e là kiếp này ông không còn cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/3656468/chuong-4464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.